Trong cái lạnh, cái rét của mùa đông, từng làn khói phả ra mờ mịt mọi khuôn mặt, một cơn gió mạnh thổi qua, phút chốc xua đi cái mông lung kia để tôi nhìn thấy em.
Tôi thấy một cô gái dễ thương, dịu dàng, có chút e dè đang đúng trước mặt.
Em tựa như nắng ấm được cơn gió đưa tới để sưởi ấm trái tim đã đóng băng từ rất lâu của tôi, lúc ấy trong mắt hiện rõ lên một tia hi vọng vô cùng lớn lao.
Nhìn vào đôi mắt ấy, tôi nhớ lại khoảnh khắc lần đầu chúng ta gặp nhau, cũng tại nơi này, vào thời khắc này, thật nhớ nhung biết bao những kỉ niệm sâu sắc ấy, liệu em có còn nhớ? Sâu thẳm trong trái tim tôi giờ chỉ có hình bóng của em, em từ từ tiến lại gần tôi hơn dường như em có điều muốn nói.
Lúc ấy, tôi đã nhận ra được rằng cơn gió thực sự đã đưa em đến bên tôi rồi.