Đang nói lỡ dỡ thì tiếng la ở đằng xa đã khiến Nhạn Diên bất ngờ, Xung La từ trong đám người chạy như điên đến hắn vừa nói vừa hỏi bộ dạng vô cùng khẩn trương: Tuyết Vấn cô không sao chứ? Hạ Lam ta đã cảnh cáo cô đừng lại gần Tuyết Vấn rồi mà?
bọn người thấy Xung La như vậy liền không nhịn được đã chạy lại hét lớn với Xung La: ngài làm gì mà thái độ với Hạ tiểu thư như vậy, rõ ràng 2 người họ chỉ đang nói chuyện mà thôi ngài sao phải làm quá lên chứ? rõ ràng Hạ tiểu thư mới là vị hôn thê của ngài
Thấy Nhạn Diên bình thường không sức mẻ miếng thịt nào Xung La không nói gì liền rời khỏi. Nhạn Diên thấy vậy cúi đầu nói: xin lỗi Hạ tiểu thư huynh ấy chỉ là kích động cô đừng giận nhé ta xin lỗi, nói xong Nhạn Diên liền đuổi theo Xung La. Chỉ còn lại đám người thấy mọi người đều nói giúp cho mình Hạ Lam mỉm cười cảm ơn nhưng trong ánh mắt của cô ấy rất sâu và đen, bọn người thấy vậy liền bực bội nói: Hạ tiểu thư cô đừng buồn, ta thấy nhị hoàng tử bị ả đó mê hoặc rồi mới hành xử như vậy sớm muộn gì cô ta cũng bị nhị hoàng tử chán ghét thôi. Hạ Lam chỉ cười mà không nói gì thêm
ở bên này khi Xung La tức tối đi về vương cung Nhạn Diên mệt mỏi chạy theo cuối cùng sau tiếng gọi của Nhạn Diên Xung La cũng quay lại, Nhạn Diên không hiểu nổi tại sao lúc nào cô nói chuyện hay tiếp xúc với Xung La hắn đều tỏ ra cấm đoán và giận dữ nên không để trong lòng nữa mà cô hỏi: Nhị hoàng tử! tại sao ngài lại tỏ ra tức giận như vậy?
Xung La lúc này còn đang rất giận nhưng thấy gương mặt đầy mồ hôi của Nhạn Diên hắn liền đi tới lấy khăn lau mặt cho Nhạn Diên vừa lau vừa nói với giọng oán trách: nếu lúc nãy cô không xin lỗi họ mà chạy theo ta cũng đâu tới mức này sao phải xin lỗi họ trong khi ta làm sai chứ? còn nữa ta đã nói với cô rất nhiều lần Tô Hạ Lam đó rất nguy hiểm nhưng tại sao cô cứ để cô ta tiếp cận vậy hả
Nhạn Diên ngước đầu nhìn nam tử đang đứng trước mặt cô thật sự đã thích hắn rồi, bao nhiêu sự nhẫn nại, dịu dàng và ấm áp hắn đều dành cho cô ngày hôm nay cũng là ngày cô muốn thổ lộ với hắn. Nhạn Diên đỏ mặt sau đó lấy ra chiếc khăn tay mà mình dày công thêu thùa nhưng cô lại chần chừ không tặng hắn. Xung La thấy mặt của cô đỏ ửng liền hỏi: Tuyết Vấn cô sao vậy, bị bệnh sao, mặt cô đỏ lắm đó? vừa nói Xung La vừa kề sát mặt của mình vào Nhạn Diên để 2 cái trán chạm vào nhau: hửm ta thấy có nóng ở trán đâu nhỉ sao mặt lại đỏ ửng như thế này. Hơi thở của Xung La phà vào mặt của Nhạn Diên đây...đây-y là muốn làm gì? Nhạn Diên thật sự mặt đã vô cùng đỏ. Không biết là vì sao nhưng trong khoảng khắc đó Nhạn Diên liền tiến thêm 1 bước môi 2 người chạm vào nhau, Xung La vô cùng bất ngờ trước hành động này của Nhạn Diên sau đó Nhạn Diên đẩy Xung La ra cô lấy chiếc khăn đã thêu xong vô cùng tỉ mĩ vùi vào tay của Xung La rồi chạy đi mất
Để mặt hắn còn đang ngơ ngẩn Nhạn Diên đã chạy đi xa, sau 1 hồi lâu hắn mới định thần lại nhìn theo hướng cô chạy đi lúc nãy thì đã không còn bóng lưng, Xung La cũng đã đỏ mặt rồi đây là lần đầu Nhạn Diên chủ động hôn hắn những lần trước nếu không bị phá đám thì cũng là bị cô đẩy ra không ngờ lần này.....Xung La sờ sờ vào môi mình nói: gì vậy chứ? hôn tôi xong rồi chạy mất ở đây..lúc nãy mềm mềm, nói xong hắn lại càng đỏ mặt hơn cả người như muốn bóc khói: hửm? khăn tay có lẽ nào..... KHỐN KHIẾP
Xung La đứng vò đầu bứt tay 1 hồi lâu thì mới chạy đi tìm Nhạn Diên. Đang đi mà mơ màng vù khung cảnh lúc nãy Xung La không để í va phải Manh Linh cũng đang tìm Nhạn Diên
Manh Linh: nhị ca huynh có thấy Tuyết Vấn tỷ tỷ không? khoang đã! mặt huynh sao lại đỏ như trái cà chua vậy? hửm cái khăn kia....không lẽ nào
Xung La: thật thật ra ta cũng đang tìm cô ấy
Áaaaaaaaaaaaaa Manh Linh thét 1 tiếng đầy phấn khích nhìn biểu hiện của nhị ca không lẽ nào đã tỏ tình rồi sao. Manh Linh nhảy quanh Xung La trêu chọc: hâhhaahah ta thấy huynh đúng là, có phải huynh đã đồng ý rồi không?
Xung La vô cùng ngại ngùng lại nói: chiếc khăn này không lẽ muội là người chỉ cho cô ấy sao? nó dùng để
TỎ TÌNH đó Manh Linh hét lên vị ca ca ngu ngốc này hỏi như vậy có lẽ chưa trả lời người ta rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT