sáng hôm sau khi Manh Linh thức giấc, 1 cảm giác trống rỗng khiến vô thức cô đưa tay ra sờ soạn kế bên mình thì thấy hoàn toàn trống rỗng, cô gáu kia đi đâu rồi? chạy trốn sao? trong đầu Manh Linh đầy rẫy những nghi hoặc thì cửa lớn phòng mở nhẹ ra Nhạn Diên cầm chậu nước vào phòng Manh Linh đặt lên bàn trên người Nhạn Diên bây giờ là 1 bộ y phụ nô tì nhưng vẫn không che lấp đi được vẻ kiều diễm vốn có của Nhạn Diên

Manh Linh: cô mặc như vậy là sao?

Nhạn Diên chỉ mỉm cười sau đó cầm chiếc khăn tay bằng vải bông nhúng nước ấm cẩn thận lau mặt cho Manh Linh. các cô người hầu bảo Nhạn Diên cầm chậu nước và khăn bông vào phòng sau đó đi ra nhưng Nhạn Diên lại muốn lau mặt cho Manh Linh nên cứ tự nhiên làm hành động đó nhẹ nhàng chu đáo lau xong Nhạn Diên chuẩn bị bước ra khỏi phòng làm công việc tiếp theo,

Manh Linh: cô ra ngoài bảo 1 vài hầu nữ đi vài đây cho ta

Nhạn Diên gật đầu rồi quay lưng đi tìm ngườu ít lâu sau Nhạn Diên đã tìm được 2 người nô tì đến

Manh Linh: các cô sắp xếp cho cô ấy căn phòng nào chưa?

- dạ thưa công chúa chúng nô tì đã sắp xếp xong rồi ạ

Manh Linh: ở đâu?

- giang phòng nhỏ phía nam góc trái cùng với 2 người khác ạ

Manh Linh: không cần đâu! ta thấy cá ngươi nghĩ ngơi cũng không thoải mái nếu có nhiều người, từ nay về sau cô nương này chính là nô tì thân cận của ta sau này sẽ ngủ cùng ta để dễ lo liệu, chuyện của cô ấy phiền các rồi

nghe thấy công chúa quý mến vị cô nương trước mặt các nữ hầu cũng thấy may mắn cho Nhạn Diên

chốc chốc đã đến trưa Manh Linh cứ nằm ì tring phòng không chịu ra ngoài Nhạn Diên phía sau trang điểm, làm tóc cho Manh Linh thật xinh đẹp

Manh Linh: ta phải kiếm thứ gì đó để cô có thể giao tiếp mới được nếu cứ để cô rọc như vậy tường của ta sẽ nát hết đấy dù sao loại đất xây nên bức tường này là kim kì thoáng mát và bền nhưng lại hiếm có chỉ có ở nước Đông Tinh cứ để mặt Nhạn Diên rạch thì bức tường không còn chỗ nào nguyên vẹn. Đầu Manh Linh nhảy số rất nhanh Manh Linh bỗng nắm lấy cánh tay của Nhạn Diên chạy ra ngoài ban công cao chót vót nhảy xuống đất tim Nhạn Diên như ngừng đập không hiểu chuyện gì thì Manh Linh đã nắm lấy lan can phòng phía dưới lúc rơi trong không trung Nhạn Diên nghĩ mình đã chết rồi, 1 tay Manh Linh nắm lấy lan can tay còn lại thì nắm chặt 2 bàn tay nhỏ đang run của Nhạn Diên sau đó là ném mạnh Nhạn Diên vào không trung tiếp đất an toàn vào ban công màu trắng tinh khôi toàn lâu đài này.. thật sự rất cao đó hơn nữa phòng Manh Linh ở tuốt trên nơi cao nhất còn cái ban công này cách phòng Manh Linh tới 3 phòng đúng là dọa chết người Nhạn Diên vừa thở phào nhẹ nhõm vì tiếp đất an toàn thì 1 cây roi mây dài đã vườn tới chỗ Nhạn Diên *chát chát * tiếng cây roi vụt xuống nền ban công cẩm thạch rất lớn và chói tay,Manh Linh sau khi ném Nhạn Diên lên trước thì mình cũng dùng lực nhúng 1 cái nhảy thẳng vào ban công nơi Nhạn Diên đang đứng thấy cây rơi sắp vụt tới chỗ mình và Nhạn Diên Manh Linh vội lên tiếng

Manh Linh: tam ca! huynh tính giết người sao?

1 gióng nam nhân đầy quyến rũ vang lên trong phòng sau cánh cửa khéo hờ đó âm thanh bỡn cợt vang đều đều

Xung Ảnh: muội đúng là ngoan thật đó ta đã bải rất nhiều lần là sau này tìm ta thì đi cửa chính lúc nãy đang tắm muội cũng làm phiền bây giờ ta đang rất tức giận đây!

Manh Linh: ca ca ~ ta xin huynh đó! đừng có nhỏ mọn như vậy mà lần sau ta sẽ đi cửa chính huynh có thể bỏ qua được không? ta thì có thể né nhưng cô ấy thì không đâu a-

nghe nói Manh Linh dẫn nữ tử đến gặp mình Xung Ảnh có chút ngạc nhiên kéo cánh cửa đang khép hờ rộng ra, Manh Linh nắm tay Nhạn Diên bước vào phòng, trước mắt là 1 cảnh tượng bỏng mắt 1 nam tử tuấn tú cao ráo vô cùng vô cùng đẹp trai xuất hiệ trước mắt Nhạn Diên cơ bụng 6 múi lộ rõ rành rành, phía dưới chỉ có 1 chiếc khăn trắng quấn quanh cơ thể mái tóc đang ướt sũng nhỏ tích tách xuống nền nhà bằng cẩm thạch xanh lam vô cùng mê người, làn da nâu vô cùng kích thích, trãi qua biết bao nhiêu chuyện lớn chuyện nhỏ trên đường tiếp xúc gặp gỡ biết bao nhiêu nam tử nhưng cảnh tượng này Nhạn Diên chưa từng thấy lần này, gương mặt trước giờ rất ít khi biểu lộ cảm xúc bây giờ đã đỏ không thể đỏ hơn "phi lễ chớ nhìn" Nhạn Diên vội vã cuối gằm mặt đỏ như trái cà chua của mình xuống đất trước ánh mắt bình thản của thanh niên trước mặt. Cái biểu cảm ngại ngùng này của Nhạn Diên 10 người nhìn 100 người chết

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play