“Phải! Vô phước thay cho gia đình đó. Khó khăn lắm mới sinh được một đứa con trai, vậy mà…”
“Ừ! Vậy mà lại chẳng được nguyên vẹn. Bị tật một bên mắt đã đành, nay lại mang thứ sức mạnh như bị nguyền rủa vậy”
“Thật đáng thương!”
***
“Nghe nói bố của nó cũng là do nó thiêu chết đấy!”
“Thật sao?? Thật vô phước!”
“Phải! Thật đáng thương!”
***
“Giết nó đi! Giết chết con quái vật đó!”
“Nó thiêu chết không biết bao nhiêu người rồi, không thể để nó sống thêm nữa!”
“Phải! Hãy để nó chịu nỗi đau như những người bị nó hại! Thiêu chết nó đi!”
“Thiêu chết nó! Thiêu nó! Cho nó biết cảm giác bị lửa thiêu đau đớn thế nào!”
“Thiêu chết nó!”
“Thiêu nó!”
***
- Cậu… Cậu chủ! - Một giọng nói từ xa vọng đến, vô tình đánh thức con người ngủ quên bên ban công giờ đã se lạnh.
Chàng trai đó có mái tóc ngắn đen tuyền, mềm mại, tùy ý để mặc từng cơn gió buốt luồn qua, làm hiện ra chiếc khuyên tai màu đỏ đậm đơn giản bằng pha lê được đính bên tai trái, lúc ẩn lúc hiện. Đôi môi anh đào tuyệt đẹp nay tái đi, trắng bệch thiếu sinh khí, có lẽ vì nó phải chịu lạnh quá lâu, hoặc là do chủ nhân của nó dùng sức mà mím lại khi bị ác mộng bủa vây, không cách nào thoát được. Sống mũi cậu cao thẳng, lại ửng đỏ như bị cảm, khác hẳn với đôi gò má không chút hồng khiến người ta nhìn vào mà thương cảm. Dường như cậu đang tự hành hạ bản thân mình.
Hẳn vậy, nhìn từ xa, cậu giống như bức tượng hoàn hảo được một người nghệ nhân khéo léo nào đó dày công điêu khắc nên, huyền huyền ảo ảo dưới ánh trăng, khiến người xem phải trầm trồ thán phục, bất giác lọt vào một cõi hư vô nào đó. Chàng vệ sĩ đứng ngoài cửa ngẩn người nhìn một lúc, rồi như choàng tỉnh, cậu e dè khẽ gọi lần nữa.
- Cậu…chủ?
Tuy nhiên, người kia vẫn không hề động đậy.
Suy nghĩ một lúc, chàng vệ sĩ hít sâu một hơi quyết định làm liều. Anh bật đèn, sau đó từng bước từng bước nhẹ nhàng tiến lại gần người đó. Nhưng đi được một đoạn, bước chân chàng vệ sĩ khựng lại. Bởi vì, anh ta nhìn thấy người ngoài kia khẽ động đậy. Đôi mắt vốn nhắm nghiền từ từ mở ra, chậm rãi nghiêng đầu hướng mắt sang phía mình. Một tầng mồ hôi không biết từ đâu chảy dài sau lưng, da gà hai cánh tay và mặt từng đợt từng đợt nổi lên vô cùng ghê rợn. Anh không khỏi rùng mình khi nhìn vào đôi mắt đó.
Lạnh! Chỉ một từ để tả đôi mắt ấy thôi. Đó là lạnh, vô cùng lạnh!
Đôi mắt hai màu của cậu không chút gợn, bình thản và có phần khát máu. Cứ như vậy, cậu nhìn chằm chằm vào chàng vệ sĩ, không lên tiếng, cũng không có thêm bất cứ hành động dư thừa nào khác, đơn giản - chỉ là nhìn. Tuy nhiên, hành động đơn giản đó cũng đủ để chàng vệ sĩ phải run lên. Anh lập cập cúi gập người xuống, lên tiếng, giọng nói không giấu nổi sự sợ hãi.
- Cậu… Cậu chủ! Đã khuya rồi, cậu…cậu nên vào giường ngủ thì hơn, bên ngoài rất…rất lạnh đấy ạ!
Không có tiếng trả lời, chàng vệ sĩ vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, không dám ngẩng mặt lên. Anh ta biết, chỉ cần mình đứng thẳng một chút sẽ bị đôi mắt đáng sợ đó của cậu chủ dọa cho ngất đi.
Tiến cũng không được, lùi cũng không xong, chàng vệ sĩ trẻ tuổi chỉ có thể đứng nguyên một chỗ cắn môi, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, cố gắng áp chế để bản thân không phải run lên. Nhưng anh lại không biết hành động nhỏ đó của mình đã chọc giận người trước mặt.
Không khí xung quanh đột nhiên ấm dần lên, chàng vệ sĩ cảm thấy khó hiểu, không tự chủ mà ngẩng mặt lên nhìn. Đôi mắt anh mở to kinh ngạc, kề sau đó là sợ hãi bao trùm khi chứng kiến cảnh trước mặt, đôi chân mềm nhũn không thể trụ được cơ thể nữa khiến cả người ngã phịch xuống. Anh thở gấp, vừa gắng sức lùi về phía sau vừa cầu xin.
Cổ bị một bàn tay nóng rực bóp lấy, chàng vệ sĩ cảm thấy cả người như bị đốt cháy, yết hầu bị đè ép đau đớn.
- Cậu…ch… - Tiếng nói bị tắc ngay trong cổ họng, không cách nào thoát ra được. Chàng vệ sĩ chỉ cảm thấy mọi thứ trước mặt dần trở nên mơ hồ, cố gắng há miệng ra như muốn nói, như muốn thở, nhưng tất cả đều vô ích. Mọi thứ xung quanh mờ dần đi, đến cả tri thức cũng gần như không còn nữa. Trong cõi hư không nào đó, chàng vệ sĩ chỉ nhìn thấy một con mắt đỏ rực, con ngươi dài hẹp như dã thú đang dữ tợn nhìn mình như nhìn một con mồi đáng thương. Bất giác, lại sợ hãi.
Đáng sợ và tàn nhẫn - đó chính là bản tính của loài dã thú. Khi nó bắt được con mồi, nó sẽ vờn lấy, sẽ hành hạ cho đến khi con mồi đó bất lực, buông xuôi sự sống của bản thân, sau đó dùng đôi mắt tà ác của mình mà nhìn nó, nhìn cho đến khi đôi mắt mình khắc sâu vào tâm trí nó, khắc sâu vào linh hồn nó, để nó hiểu ra rằng. không phải lúc nào chết cũng là sự giải thoát. Hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần của con mồi, cho đến khi chết đi cũng phải mang theo nỗi sợ hãi, cứ như lời nguyền đeo bám nó muốn đời muôn kiếp, không ngừng không nghỉ.
Thật tàn nhẫn làm sao!
Khi hơi thở chàng vệ sĩ mong manh đến mức gần như không còn cảm nhận được, khi đôi mắt anh dần nhạt đi và trở nên vô hồn, khi sự sống của anh sắp sửa bị rút cạn thì cửa phòng đột ngột bị đẩy ra với lực khá mạnh, kèm theo đó là giọng thét đầy hoang mang và khẩn trương của một người phụ nữ.
- Minh Huân! Dừng lại!!!
Minh Huân gần như không nghe thấy. Con mắt bên phải của cậu vẫn đỏ rực lên, nhìn chằm chằm vào chàng vệ sĩ đáng thương, tóc mái cậu xõa xuống, che khuất đi biểu cảm vô tình dửng dưng mà khiến ai nhìn vào cũng phải rùng mình.
Phát hiện thần sắc dần nhạt đi trên khuôn mặt chàng vệ sĩ, cậu liền dùng sức, bàn tay đặt trên cổ dần siết chặt hơn. Ngay lập tức, một làn khói nhẹ bốc lên, mang theo mùi thịt cháy vô cùng kinh tởm.
- Minh Huân! Dừng lại! Mẹ bảo con dừng lại! - Người phụ nữ chứng kiến cảnh đó liền tái mét mặt, cất cao giọng hơn. Bà hoảng hốt định chạy đến ngăn cản nhưng lại bị vệ sĩ gác cửa ở phía sau ngăn lại. Bất lực và đau xót, bà quỳ gục xuống - ngay trước mặt con trai và bao kẻ bề dưới - cất giọng van xin.
- Huân! Dừng lại đi con! Mẹ xin con, cầu xin con! Đừng sống như vậy nữa, được không? Buông cậu ta ra đi, cậu ta đã chết rồi, con còn muốn gì nữa chứ? Huân, con có nghe mẹ nói không? Dừng lại đi, buông cậu ta ra, được không con? Nghe mẹ, được không? Dừng lại đi mà, Huân!
Minh Huân từ từ ngẩng mặt lên, con mắt đỏ rực tàn khốc nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt, bàn tay vẫn siết chặt cổ của chàng vệ sĩ. Nhưng khi nhìn vào những giọt nước mắt trên khuôn mặt người phụ nữ đó, cậu khựng người lại, con mắt vốn đỏ rực như máu chợt nhạt dần, lực tay cùng dần buông lỏng hơn.
- Mẹ biết con có nghe mẹ nói! - Người phụ nữ mỉm cười thương tâm, chìa tay ra trước mặt Minh Huân. - Không sao rồi! Đã có mẹ! Buông cậu ta ra rồi lại đây với mẹ, được không?
Đôi môi anh đào khẽ mím lại, rồi mở ra, con mắt lại đỏ rực lên vô cùng đáng sợ, cậu thốt lên hai chữ khiến người phụ nữ kia sững lại, khiến bao người chứng kiến chỉ biết đơ ra như tượng đá, sau lưng đã chảy dài một tầng mồ hôi lạnh buốt thấu tận xương.
Cậu đã nói. “Chết đi!”. Giọng nói thật trầm, thật thản nhiên, không mang bất cứ tình cảm nào. Nhưng ngay sau đó, cả người chàng vệ sĩ xấu số liền bốc cháy, rồi nhanh chóng lụi tàn, thậm chí ngay đến cả tàn tro cũng không có. Những người chứng kiến chỉ biết trợn mắt nhìn nhau, không ai bảo ai cùng sợ hãi lùi ra sau một vài bước.
Người phụ nữ bật cười chua chát, từ từ đứng lên. Bà quay đầu, cố tránh nhìn vào đứa con trai này.
- Minh Huân… - Bà thốt lên, nhưng rồi lại dừng lại, như cố kìm nén điều gì đó. Lát sau, bà quay người rời đi, thương tâm bỏ lại một câu nói.
- Quả nhiên mẹ vẫn không có cách nào ngăn nổi con!
***
Cửa phòng từ từ được khép lại, Minh Huân lặng im nhìn, con mắt đỏ rực của cậu dần nhạt đi. Dựa người ra phía sau chiếc xe lăn, cậu nhắm mắt lại, chỉ một lát lại liền mở ra. Mắt phải của cậu lại quay về màu đen vốn có của nó, còn mắt trái lại mang một màu tím thẫm như màu của loài hoa violet - đẹp mà lạnh. Khuôn mặt cậu vẫn thật thản nhiên, tựa như mọi chuyện xảy ra vài phút trước chỉ đơn giản là một cái chớp mắt, không quan trọng nên chẳng cần phải bận tâm. Điêu luyện quay bánh xe lăn 180 độ, cậu chậm rãi lăn bánh về phía ban công - nơi cậu đã ngồi lúc nãy.
***
Bước ra khỏi phòng của con trai, Tú Tú gạt nhanh giọt nước mắt còn đọng lại bên khóe mi, hít một hơi lấy lại dáng vẻ lạnh lùng ban đầu. Bà vừa bước nhanh về phía trước vừa cất tiếng nói với chàng thư kí trẻ tuổi đang đi phía sau mình.
- Lịch trình hôm nay thế nào?
- Thưa chủ tịch… Chủ tịch…chắc chắn có thể làm việc…trong lúc này sao? Hay để tôi rời hết lịch sang ngày khác…
- Ý cậu là…cậu muốn thôi việc sao, Hồng Kiên? - Tú Tú dừng bước, khẽ quay đầu lại, mỉm cười.
- Xin lỗi chủ tịch! - Kiên vội cúi gập người xuống, sau đó đưa tay lên sửa lại kính, lấy một tờ giấy trong túi áo ra bắt đầu đọc. - Chiều nay 13h chủ tịch có hẹn với giám đốc công ty bánh kẹo IL, 15h kí hợp đồng với bên công ty thuốc bổ KTO,…
Tú Tú hài lòng quay đầu đi, tập trung lắng nghe lịch trình chiều nay.
Không biết có phải ảo giác hay không, chợt Hồng Kiên nghe thấy bà lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo mang mùi chết chóc.
- Tốt nhất cậu hãy làm tốt việc của cậu! Quan tâm quá mức không phải lúc nào cũng tốt, biết quá nhiều…lại càng không tốt! Đặc biệt, tỏ ra mình là kẻ hiểu biết mọi chuyện…chỉ khiến cậu ngu xuẩn và nực cười hơn thôi, hiểu không?
Hồng Kiên rùng mình một cái. Cậu chưa bao giờ thấy chủ tịch lại đáng sợ như thế. Khi định mở miệng giải thích, cậu chợt nhìn thấy một bà giúp việc già đang đi lại gần, nhìn thấy chủ tịch, bà ta lễ phép cúi đầu chào. - Bà chủ!
- Việc tuyển thêm hầu nữ thế nào rồi? - Tú Tú gật đầu ra hiệu ngẩng mặt lên rồi hỏi.
- Thưa, quản gia đang tỉ mỉ lựa chọn ạ! Nhất định sẽ chọn được những cô hầu tốt nhất!
- Vậy sao? - Tú Tú mỉm cười. - Đưa tôi đến đó!
- Dạ?
- Không được sao? - Nhìn thấy bà giúp việc già đang ngạc nhiên nhìn mình, Tú Tú mỉm cười hỏi lại, nhưng tận sâu trong mắt bà lại là lớp băng lạnh lẽo như muốn đóng băng người đối diện. Nhìn vào đôi mắt đó, tất nhiên bà không thể không nghe theo.
- Thưa vâng! Bà chủ, xin hãy theo tôi!
- Được! - Tú Tú gật đầu, chậm rãi bước theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT