Một đấm của Thượng Huy không tính là mạnh nhưng lực đạo chủ yếu là nện vào mặt Khang Vạn Lý. Mặt của cậu không quá đau nhưng khẩu trang bị đánh trúng cọ sát vào khiến lỗ tai Khang Vạn Lý bị đỏ cả lên.
Mảnh da bên tai giống như đã bị cứa một đường, chảy ra một chút máu.
Trước mắt Khang Vạn Lý đột nhiên tối đen khiến cậu có hơi hoảng, lập tức phản xạ có điều kiện lui về sau vài bước, suýt chút nữa đã mắng ra tiếng.
...... Vãi chưởng!!!
Thằng tóc vàng này!!!! Còn chơi xấu nữa!!!
Cùng lúc đó, Khang Vạn Lý nghe được một tiếng chửi, cứ tưởng là giọng của bản thân nhưng đến khi nghe cẩn thận lại thì mới phát hiện đấy là giọng của Hoa Minh.
Hoa Minh một tay đỡ cậu, sau đó đột nhiên bay lên đá vào ngực Thượng Huy một cái. Thượng Huy vốn dĩ đã chao đảo rồi, bị cú đá này bay tới khiến cậu ta ngã nhào ra đất, suýt nữa đã ngất xỉu.
Tình huống lâm vào hỗn loạn, không ai ngờ rằng Hoa Minh sẽ bỗng nhiên ra tay cả, càng không ngờ tới hắn sẽ đá một cách tàn nhẫn như thế, có người vội vàng bước lên kiểm tra tình hình của Thượng Huy, sợ một đá này của Hoa Minh sẽ gây ra chuyện.
Cả hành lang nhất thời mất kiểm soát.
Mắt Khang Vạn Lý đau đến mức không tài nào mở ra được. Cậu cúi đầu, nước mắt sinh lí cứ thế mà không ngừng trào ra từ khoé mắt.
Cậu muốn dụi mắt nhưng đã có một bàn tay nâng mặt cậu, bắt cậu ngẩng đầu lên: "Không sao chứ?"
Khang Vạn Lý đang rất đau mắt, nào còn thời gian rảnh để suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ thuận theo bản năng mà mấp mấy môi, giọng nói cứ rầm rì lại còn uỷ khuất và tức giận: "Cậu xem tôi giống không sao lắm à! Tôi đau muốn chết rồi đây này!! Đừng có đụng vào tôi nữa!"
Đau thật đấy, từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ, đây là lần đầu tiên mà Khang Vạn Lý đánh nhau với người ta.
Hoa Minh nâng mặt cậu lên, dùng ngón tay cái để lau đi nước mắt: "Được rồi, mở to mắt thử xem nào."
Khang Vạn Lý bị đau đến mức không nói chuyện đàng hoàng: "Cậu điếc à! Tôi nói tôi đau mà!"
Hoa Minh tựa như dỗ dành nói: "Đau cũng phải mở, từ từ thôi, không sao đâu."
Khang Vạn Lý khịt khịt mũi, chầm chậm mở mắt ra, tầm mắt từ trong bóng tối mở rộng ra một chút, sau đó liền thấy ánh mắt của Hoa Minh.
Khang Vạn Lý không chỉ đỏ mắt, mà tai cũng đỏ, lòng bàn tay cũng đỏ, cuối cùng là mặt cũng đỏ, bởi vì cậu vừa mới nhận ra là khẩu trang của mình vừa bị đánh văng đi mất rồi!
Cậu bị Hoa Minh thấy mặt rồi!!!!
Hoa Minh không biết bản thân mình giờ đây rốt cuộc có xem như là kinh ngạc hay không nữa. Trực giác của hắn đã sớm bảo rằng Khang Vạn Lý khá đẹp, hiện tại nhìn gương mặt trắng nõn tinh xảo kia, hắn cảm thấy tất cả đều đã nằm ngoài dự đoán của hắn rồi.
Dự đoán của hắn là Khang Vạn Lý đẹp thật, ngoài dự đoán chính là Khang Vạn Lý đẹp quá mức tưởng tượng.
Quá mức......
Ấy là một câu khen ngợi của Hoa Minh đối với Khang Vạn Lý.
Khang Vạn Lý có một đôi mắt to tròn, hai mí, con ngươi vừa sáng lại trong, lúc nào cũng bị ẩn giấu sau cặp kính. Đây là lần đầu tiên Hoa Minh có cơ hội đánh giá gần như thế, lại gần mới cảm thấy hình như Hoa Minh đã từng nhìn thấy qua đôi mắt này rồi.
Mà Khang Vạn Lý ngoại trừ đôi mắt đẹp thì miệng cũng đẹp, cằm cũng đẹp, chóp mũi chưa từng thấy qua bao giờ cũng rất đẹp. Ngũ quan của cậu rất hoàn hảo, ghép tất cả lại với nhau cứ như "vẽ rồng điểm mắt" (1) vậy, chỉ cần nhìn một cái thôi là xao xuyến trong lòng.
(1) Họa long điểm tinh (画龙点睛), nghĩa là "vẽ rồng điểm mắt", thành ngữ chữ Hán mang ý nghĩa là vẽ thân trước rồi mới vẽ hai mắt. Câu thành ngữ này thường dùng để ví trong hội họa, văn chương hoặc lời nói chỉ cần chấm phá thêm ở một đôi chỗ quan trọng sẽ làm cho nó càng thêm sinh động và có thần.
Đúng là đẹp đến kì lạ.
Khang Vạn Lý không biết Hoa Minh đang suy nghĩ cái gì, nhưng không thể ngăn cản cậu cảm nhận được nguy hiểm, Khang Vạn Lý tức giận, vội vàng hất tay Hoa Minh ra, cảnh cáo: "Cậu cách tôi xa một tí đi!"
Khang Vạn Lý vội vàng quay đầu muốn thoát khỏi Hoa Minh, nhưng khi ánh mắt cậu hướng đến nơi khác, từng người bị ánh mắt cậu nhìn trúng đều ngơ ra, vẻ kinh ngạc lập tức lộ ra.
Không ai ngờ sau khi Khang Vạn Lý tháo khẩu trang ra lại làm cho người khác vừa hết hồn vừa kinh sợ như thế này.
Ai cũng cho rằng cậu rất xấu xí, từ trước đến này chỉ tò mò cậu xấu đến nỗi nào. Bây giờ bỗng nhiên nhìn thấy được diện mạo của Khang Vạn Lý, cả đám trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày trời vẫn không nói nên lời.
....... Đây là Khang Vạn Lý à?
Sao có thể như thế được!!!
Khang Vạn Lý sao có thể trông như thế được!! Nhìn, nhìn còn muốn đẹp hơn cả Tưởng Điềm nữa!!!!
Thượng Huy đánh rớt cả khẩu trang của Khang Vạn Lý xuống là muốn cho cậu xấu mặt, không hề nghĩ tới sẽ xảy ra cớ sự như thế này, cậu ta ngu ngơ nhìn Khang Vạn Lý, sắc mặt cực kì xấu: "Cậu.... cậu...."
Bỗng hành lang vang lên tiếng chạy ầm ầm của đám học sinh, có người hô: "Lão Cốc tới!!!"
Mấy học sinh vây xem giật mình, ai nấy đều chạy về lớp nhưng tốc độ của lão Cốc rất nhanh, chắc là đã nghe được ồn ào đánh nhau từ xa nên mới cấp tốc chạy đến đây.
"Đứa nào đang gây chuyện đó!!! Tất cả không được cử động!!! Đứa nào đang đứng ở lầu 3 vây xem thì đứng hết tại chỗ cho tôi!! Chúng bây có chạy đằng trời thì cũng sẽ bị bắt về thôi, không được cử động! Dừng tay lại hết!"
Đằng sau Cốc Văn Bân còn có một thầy giáo trung niên đi cùng, thấy nhân vật trung tâm là Khang Vạn Lý, Hoa Minh và Thượng Huy, sắc mặt thầy giáo ấy lập tức tối sầm, cúi đầu đến đỡ Thượng Huy.
Cốc Văn Bân nhìn xung quanh một vòng, tầm mắt đặt lên người Khang Vạn Lý, giọng run run nói không dám nhận, nói: "Em là..... Khang Vạn Lý à? Sao lại thế này hả em???"
Khang Vạn Lý hít một hơi, không trả lời, Cốc Văn Bân cũng không cần cậu đáp, vừa nhìn thấy mắt và tai Khang Vạn Lý đổ máu liền biết cậu là thủ phạm chính trong cuộc đánh nhau này.
Giọng Cốc Văn Bân lập tức tràn ngập cảm giác hận không thể rèn sắt thành thép: "Em đánh nhau! Lại còn cả đánh nhau đấy! Trường học là nơi để các cậu đánh nhau hay sao! Đánh hỏng rồi bắt đền ai đây! Mấy đứa nhóc ranh không biết nặng nhẹ các cậu, tất cả theo tôi đến văn phòng!!"
Cốc Văn Bân chỉ trúng Khang Vạn Lý, một thầy giáo khác đỡ Thượng Huy đứng lên, những học sinh đứng vây xem xung quanh đều gắt gao nhìn chằm chằm vào tình huống hiện tại, Cốc Văn Bân quở mắng: "Nhìn cái gì mà nhìn, tan học rồi không biết đường về nhà hay sao! Giải tán hết đi!!"
Mấy học sinh cứ xầm xì ồn ào gì đó không rõ, Cốc Văn Bân lại kêu hai học sinh, quay đầu lại thì thấy Hoa Minh, nhìn chằm chằm hắn rồi nói: "Cậu cũng theo tôi đến văn phòng."
Cốc Văn Bân luôn không có ấn tượng tốt với Hoa Minh, mà Hoa Minh lại đứng ở giữa, ông không tin là hắn không có liên quan đến chuyện này.
Hoa Minh không hề tức giận, chỉ chầm chậm đáp: "Vâng."
Thấy Hoa Minh cũng sắp bị đưa đi, Từ Phượng và Dương Phục nhíu mày, bản thân Hoa Minh thì chẳng sao cả, chỉ tuỳ ý bảo bọn họ không cần phải xen vào, Từ Phượng khó chịu mắng một tiếng.
Chỉ trong chốc lát, hai học sinh đánh nhau là Khang Vạn Lý và Thượng Huy đều bị đưa đến văn phòng, để lại những học sinh đang đứng xem biến ngơ ngác.
Nhìn đương sự dần đi xa, mọi người đều đang trầm mặc, hồi lâu mới có người lên tiếng: "Mọi người vừa rồi có thấy gì không, tên Khang Vạn Lý ấy...."
"Thấy...."
"Đờ mờ, rốt cuộc là ai đồn cậu ta xấu vậy!"
Nếu Khang Vạn Lý mà xấu thì những người khác trong ngôi trường này có còn sống hay không đây!!
Hứa Phinh đã dọn dẹp đồ chuẩn bị về nhà thì thình lình thấy có một toán người đi vào văn phòng kế bên, sau đó bên ấy liền ầm ĩ.
Cô thấy kì lạ, thầy giáo dạy Vật lí Trương Hữu An của lớp 12-1 bỗng nhiên đến nói với cô: "Có chuyện rồi đây, học sinh lớp em và lớp anh đánh nhau, thầy Cốc và thầy Khổng vừa hay bắt được, thầy Khổng đang rất tức giận, ông ấy là chủ nhiệm của lớp 12-1, phát hoả như vậy là đúng rồi."
Hứa Phinh nghe rõ ràng rành mạch những gì thầy Trương nói nhưng đại não có hơi không theo kịp, cô phản ứng: "Học sinh lớp chúng ta đánh nhau? Em nào thế?"
Trương Hữu An nói: "Học sinh chuyển trường hình như tên là Khang Vạn Lý, đúng rồi, là Khang Vạn Lý, còn có thằng nhóc Hoa Minh kia. Tình huống cụ thể thì không rõ lắm nhưng hình như là do Khang Vạn Lý ra tay đánh trước."
Khang Vạn Lý sao? Không thể nào, Hứa Phình biết Khang Vạn Lý, Khang Vạn Lý là một đứa trẻ ngoan, sao có thể chủ động đánh người ta được chứ.
"Em đi xem thử."
Trương Hữu An nói: "Phinh Phinh, trước tiên em đừng....."
Lời nói còn chưa nói xong, Hứa Phinh đã đi đến văn phòng bên cạnh, Trương Hữu An thầm than nhẹ rồi cũng cùng đi theo.
Trong văn phòng đang dạy dỗ học sinh, Khổng Văn Quân nhìn chằm chằm Khang Vạn Lý, liên tục hỏi: "Tại sao lại đánh người!"
Trên mặt Khang Vạn Lý không đổi sắc: "Này không nên hỏi em đâu, phải là hỏi Thượng Huy mới đúng chứ, cậu ta làm gì thì trong lòng tự biết."
Khổng Văn Quân cả giận nói: "Cái thái độ này của em là sao đây hả! Em đánh người ta mà em còn nói như kiểu em đúng thế à??? Những người chứng kiến đều thấy là do em ra tay trước!"
Khang Vạn Lý nói: "Là em ra tay trước nhưng em không sai."
Khổng Văn Quân chỉ tay vào Khang Vạn Lý, ngón tay gần như là muốn chọc thẳng lên mặt Khang Vạn Lý. Hoa Minh túm lấy Khang Vạn Lý kéo ra sau, bên kia Cốc Văn Bân cũng túm Khổng Văn Quân về.
"Thầy Khổng, thầy bình tĩnh một chút đi."
Khổng Văn Quân hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi, vừa nãy ông thấy Thượng Huy nằm trên đất đã không thể nhịn được nữa rồi, hiện tại Khang Vạn Lý lại ngang bướng như thế khiến ông càng nổi điên hơn nữa. May thay, thấy Hứa Phinh bước vào, ông lập tức nói: "Cô Hứa, cô dạy học trò tốt như thế này đấy à! Đến lớp người khác ra tay đánh trước, tới chết cũng không nhận lỗi! Thượng Huy như thế nào chẳng lẽ tôi không biết hay sao, là học sinh xuất sắc của lớp tôi đấy, không thể nào gây chuyện được cả, lớp 12-8 các cô không phải hơi quá đáng rồi hay sao!"
Lớp 12-8 có nhiều học sinh rắc rối đây là sự thật không thể không công nhận, bị xếp vào 12-8 cũng đồng nghĩa với việc sẽ mang theo những hình ảnh rập khuôn không mấy tốt đẹp ấy. Mặt Hứa Phinh tối sầm, trực tiếp đáp: "Khang Vạn Lý là học sinh của lớp chúng tôi, bản thân tôi cũng biết học sinh rất rõ, việc này không hề liên quan đến thành tích có kém hay không. Thành tích của Khang Vạn Lý có thể kém hơn Thượng Huy nhưng nếu chưa điều tra rõ cớ sự thì tốt nhất là đừng nói bậy nói bạ."
Ấn tượng của mọi người về Hứa Phinh chính là sự dịu dàng mỏng manh, nhưng lúc này đây, khi đối mặt với Khổng Văn Quân hơn cô mười mấy tuổi, cô liền mang lên một khí thế trước nay chưa từng có.
Học sinh của cô đứng ở phía sau lưng cô, cô không che chở thì ai che chở bây giờ.
Cốc Văn Bân khụ khụ, kịp thời xen vào đánh gãy sự tranh đấu của hai chủ nhiệm, ông gọi Hoa Minh đến hỏi: "Em có chuyện gì, tại sao lại đánh người ta như thế hả!"
Hoa Minh bị điểm tên, biểu cảm rất nhàn nhạt, tư thế đứng của hắn cũng chẳng ngay ngắn, cực kì phất phơ, khiến cho người ta cảm thấy rằng thái độ của hắn không hề nghiêm chỉnh chút nào.
Hoa Minh từ tốn nói: "Em không đánh, em tới để can."
Cái khỉ! Khổng Văn Quân quả thực muốn mắng ghê gớm, trước ngực Thượng Huy còn để lại dấu chân kia kìa! Sao Hoa Minh có thể không biết xấu hổ mà nói mình tới can chứ hả! Dùng chân can ngăn à???
Hoa Minh nói: "Không tin thì thầy có thể hỏi học sinh ở đấy xem, nghe thử họ nói như thế nào."
Với thanh danh của Hoa Minh thì ai mà dám nói hắn đã ra tay chứ, Khổng Văn Quân nói: "Mấy đứa học sinh các em đều cùng một giuộc...."
Hoa Minh ngắt lời, nói: "Vậy thì hỏi Thượng Huy một chút, Thượng Huy này, vừa nãy tôi có đánh cậu à?"
Thượng Huy đột nhiên ngẩng đầu, đụng phải tầm mắt của Hoa Minh, thái độ của cậu ta khác hẳn với dáng vẻ dữ tợn ban nãy lúc mắng chửi Khang Vạn Lý. Sắc mặt cậu ta tuy khó coi nhưng vẫn ấp úng nói không nên lời.
Vài giây sau, Thượng Huy mới truyền tới vài lời lí nhí: "...... Không có, cậu không có đánh tôi."
Hoa Minh bỗng cười, hắn liếc nhìn Khổng Văn Quân và Cốc Văn Bân, nói: "Hai thầy bảo tôi đá cậu đấy."
Thượng Huy nuốt nước bọt, cứng đờ nói: "Không có đá.... Cậu không có đá."
Lúc này Hoa Minh mới vừa lòng, hắn giương mắt nhìn trời, tựa như không muốn để ý đến ai nữa. Khổng Văn Quân bị chọc tức đến nỗi không nói được, sắc mặt cực kì xấu.
Cái tên Hoa Minh này rốt cuộc là dạng học sinh gì vậy, doạ Thượng Huy sợ đến như vậy! Ở đây nhiều giáo viên như thế, vậy mà Thượng Huy cũng không dám nói ra sự thật, người như vậy, sau này ra xã hội chắc chắn trăm phần trăm sẽ là phần tử cặn bã!
Trong văn phòng thảo luận không ra kết quả, Hứa Phinh không muốn để học sinh của mình vô duyên vô cớ bị mắng, mặc dù cô cũng muốn hỏi rõ ràng lí do tại sao, đây là điều nên làm.
Hứa Phinh nói: "Khang Vạn Lý, Hoa Minh, hai em ra ngoài trước đi, chuyện này đến chiều rồi nói tiếp."
Khang Vạn Lý rất tôn trọng cô chủ nhiệm của mình, cậu gật đầu, rốt cuộc cũng hiện ra vẻ ngoan ngoãn mà cậu dùng để thể hiện với giáo viên thường ngày.
Khang Vạn Lý và Hoa Minh lần lượt ra khỏi văn phòng, cửa vừa đóng, Khang Vạn Lý đã xoay người chạy.
Hoa Minh nhanh tay lẹ mắt, tóm Khang Vạn Lý lại: "Gấp vậy?"
Khang Vạn Lý đương nhiên là gấp rồi, hiện tại diện mạo của cậu đã bị bại lộ rồi, bi.ến thái chắc chắn đã nhận ra cậu rồi! Cậu mà không chạy chẳng lẽ chờ biế.n thái muốn làm gì thì làm à???
Khang Vạn Lý cảnh cáo: "Tôi nói cho cậu biết, đây là trường học, cậu không được làm mấy cái hành động khác người đâu đấy."
Hoa Minh có hơi khó hiểu, hắn tự nhận là bản thân vừa mới giúp Khang Vạn Lý một phen. Khang Vạn Lý lại không thích mắc nợ hắn, dựa theo lý luận mà nói, cậu không nên có cái phản ứng này mới phải chứ.
Hoa Minh nghi hoặc nói: "Có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì rồi không?"
Hiểu lầm?? Hoàn toàn không có!! Khang Vạn Lý đã sớm nhìn thấu được bi.ến thái rồi! Cậu đang rất hối hận vì vừa nãy đã làm rơi mất chiếc khẩu trang cứu mạng của cậu nhưng thời gian thì không thể quay ngược lại, hiện tại Khang Vạn Lý quyết định chọc thủng cái cửa sổ giấy này.
"Đừng có giả vờ nữa, cậu tưởng tôi không biết cậu muốn làm gì à? Chẳng phải bây giờ cậu đang liều mạng nhẫn nhịn hay sao? Thật ra là rất muốn làm cái gì đó với tôi?"
Hoa Minh nghĩ ngợi, cảm thấy hình như bị nói trúng rồi: "Sao cậu lại biết?"
Khang Vạn Lý quả thực muốn cười: "Đương nhiên là tôi biết rồi! Tôi biết cậu rất là rõ ràng đấy, cho nên cậu không cần nằm mơ đâu, tôi tuyệt đối sẽ không cho cậu bất cứ cơ hội nào."
Nói xong, Khang Vạn Lý hít một hơi, lạnh giọng nói: "Cậu cũng chớ có trách tôi, tôi chỉ vì tự bảo vệ bản thân mà thôi."
Vừa dứt lời, Khang Vạn Lý như khỉ chộp đào mà hướng thẳng đến nơi nào đó của Hoa Minh.
Chuyện đến quá mức bất ngờ khiến Hoa Minh không kịp phòng ngừa, vừa hay bị chộp trúng, khỏi khỏi a một tiếng.
Khang Vạn Lý vốn định sẽ dùng sức khiến Hoa Minh lĩnh hội như thế nào gọi là địa ngục trần gian. Nhưng khi tay vừa đến nơi thì bỗng nhiên cảm giác có gì đó sai sai, cái kia của người này mềm nhũn, không hề giống với trạng thái con chim mở hội nhảy múa trước kia.
Sắc mặt Hoa Minh đại biến, sắc mặt Khang Vạn Lý còn kinh ngạc hơn hắn nữa cơ.
Hai người vẫn duy trì cái tư thế bóp chim này thì bỗng nhiên Khang Vạn Lý ở đối diện giọng run rẩy, bảo: "Không thể nào!"
Khang Vạn Lý không thể tưởng tượng được: "Nhìn nhan sắc mỹ miều của tôi thế này, mà cái đó của cậu không dựng lên à!!???"