Editor: lemonade

========

Khang Vạn Lý giật mình, lập tức quay đầu lại: "Sao cậu lại ở đây?"

Hoa Minh! Lại là cái tên biế.n thái này!

Cậu không ngờ rằng Hoa Minh lại nhanh chân đến như vậy, mới đó đã bắt kịp cậu rồi!

Quả thật là âm hồn bất tán mà!

Vẻ mặt Hoa Minh nhàn nhạt, cực kì nhàn nhã mà nhún nhún vai.

Phản ứng của Từ Phượng còn ghê hơn là bị sỉ nhục, cực kì tức giận nói: "Siêu thị trường là của mày à? Chỉ một mình mày được tới thôi hay sao? Bọn tao không được tới mua đồ hay gì?"

Dương Phục vẫn đứng bất động, không hề lên tiếng.

Khang Vạn Lý bị chặn lại, mím môi không lên tiếng. Từ Phượng lườm cậu một cái, lập tức bày ra vẻ đắc ý.

Hoa Minh chỉ chỉ Khang Vạn Lý, hoàn toàn không để ý đến sự phản kháng trên mặt cậu, chân thành nói: "Tôi chỉ là một người tốt bụng đi ngang qua mà thôi."

Hoa Minh mà tốt bụng á? Chuyện cười thế kỷ sao!!

Trên mặt Hoa Minh ghi rõ hai chữ "kẻ xấu" to khổng lồ kia kìa!

Còn bày đặt nói muốn đo giúp tôi! Ở đó mà mơ đi! Có ngu mới cho cậu chiếm tiện nghi của tôi!

Khang Vạn Lý mãnh liệt từ chối: "Tôi không cần cậu! Cậu tránh xa tôi ra một chút đi!"

Từ Phượng vừa tức giận vừa buồn cười: "Ôi trời cái tên này thật là, đúng là không biết điều thật đấy. Ai muốn ở gần mày đâu? Mày tưởng mày là cô em xinh tươi nào hay sao!"

Khang Vạn Lý ước gì bọn họ có thể cách cậu càng xa càng tốt. Trông thấy bi.ến thái là cậu lại đau đầu đau não, nào còn tâm tư đi đo size này kia nữa, cậu chỉ muốn nhanh chóng mua đồng phục rồi đi khỏi đây mà thôi.

Khang Vạn Lý lười đấu võ mồm, lập tức dựa theo số đo thường mặc mà lấy một bộ đồng phục. Sau đó chạy thẳng vào phòng thay đồ trong siêu thị, không thèm ngoảnh mặt lại.

Trông thấy hành động tránh né của Khang Vạn Lý, Từ Phượng không khỏi tức giận. Từ trước đến nay, cậu ta chưa bao giờ bị người khác ghét bỏ một cách ra mặt như vậy.

Cái tên Khang Vạn Lý này đúng là đáng ghét thật đấy!

So sánh như thế thì Từ Phượng lại có cảm nhận rất thắm thiết về những bộ phim thần tượng vì các cậu thiếu gia nhà giàu luôn bị nữ chính ngốc bạch ngọt vừa tát vừa mắng mà vẫn yêu say đắm nồng nàn. Mấy thứ như vậy đúng là ngu ngốc!!! Người bình thường ai sẽ đứng im chịu bị ngược hả???

"Anh Minh, đừng quan tâm tới nó nữa. Để khi nào có cơ hội em sẽ trừng trị nó cho anh!"

Hoa Minh nói: "Tiểu Phượng này, mày rảnh lắm à?"

Sắc mặt Từ Phượng biến đổi, cậu ta bày ra vẻ chua xót giương mắt lên nhìn thì thấy Hoa Minh đang im lặng nhìn cậu ta, đồng thời cũng tạo một sức ép vô hình lên Từ Phượng.

Từ Phượng ngây ngốc im miệng, sau đó lại càng thêm kinh ngạc khi thấy Hoa Minh đang đi thẳng về phía phòng thay đồ.

Từ Phượng: "......"

Ý gì đây? Anh thân yêu ơi, anh đi đâu thế kia???

Từ Phượng cực kì không thốt nên lời, Dương Phục vỗ vỗ vai cậu ta: "Nhìn không hiểu thì đừng nhìn nữa."

Từ Phượng: "....." Đệt! Mày nhìn hiểu à???

Nếu đã nhìn hiểu thì đờ mờ nói tao biết một chút với coi!!!!

Dương Phục lắc đầu: "Mày đã trưởng thành rồi bé Phượng à, phải tự mình nghiên cứu một khoá giáo trình tâm lý của Tiểu Hoa."

Từ Phượng: "......"

Từ Phượng: "Cút mẹ mày đi! Đừng có gọi tao là bé Phượng!"

Khang Vạn Lý tính toán thời gian thay đồng phục trong phòng thay đồ, thời gian giữa các tiết là mười phút. Cậu không muốn đi tới trường hay tan trường đều bị bóng ma biế.n thái ám ảnh đâu.

Khang Vạn Lý nhanh chóng thay áo sơ mi và vest, sau đó cậu bắt đầu cởi quần, mới vừa cởi đến chân còn chưa kịp rút chân ra khỏi quần thì cửa phòng thay đồ đã bị gõ.

Bên ngoài cửa vang lên tiếng khụ của một cậu nam sinh, Khang Vạn Lý sợ tới mức đập lưng của mình lên cánh cửa.

Ngoại trừ tên biế.n thái ra thì còn ai có cái giọng rợn tóc gáy này nữa đâu. Tuy biết rằng Hoa Minh không nhìn thấy mình nhưng phản ứng đầu tiên của Khang Vạn Lý vẫn là vội vàng kéo quần lên.

Khang Vạn Lý gắt gao chặn cửa, sợ hãi nói: "Cậu làm gì đó!"

Ở bên kia cửa, giọng nói của Hoa Minh tựa như có hơi hớn hở: "Tôi xem thử xem cậu đã thay đồ xong chưa thôi."

Khang Vạn Lý luống cuống: "Sao mà nhanh vậy được, tôi cũng có phải The Flash đâu."

Hoa Minh khẽ cười: "Đoán chừng là cũng không nhanh như vậy."

Biết vậy nên mới có lòng vào đây chơi cậu ư? Khang Vạn Lý cắn răng: "Cậu có tật xấu à? Đừng làm lỡ thời gian của tôi!"

Hoa Minh nói: "Sao có thể lỡ thời gian của cậu được, tôi tới giúp cậu mà."

Tóc Khang Vạn Lý muốn dựng ngược lên hết rồi, một thằng đàn ông như cậu mà mặc quần áo còn để cho người ta giúp ư??? Tên biến này đúng thật là vô vọng mà!!

Khang Vạn Lý vốn tưởng rằng chỉ cần không bị nhận ra là có thể tạm thời an toàn, ai mà ngờ được phạm vi đi săn của tên biế.n thái này lại rộng như vậy! Ngày đầu tiên đã đến phòng thay đồ chặn cửa bạn nam.

"Cậu đi mau đi! Phiền quá!"

Nói xong câu này, bên ngoài không còn nghe thấy giọng của Hoa Minh đáp lại nữa, nhưng cũng không nghe tiếng bước chân rời đi. Khang Vạn Lý căng thẳng xách theo chiếc quần trên tay đợi hai giây, bỗng nhiên cậu nghe được có tiếng cào móng tay lên cửa.

Hoa Minh vừa cào cửa vừa dán mặt lên cánh cửa, hát:

"Này hỡi bé thỏ ngoan~ Mở cửa ra bé ơi~"

"Mau mở cửa ra nào~ Nào hãy cho mẹ vào~" (1)

(1) Bài đồng dao thiếu nhi "Thỏ trắng ngoan ngoãn" có nguồn gốc từ một câu chuyện ngắn, truyện kể rằng sau khi mẹ thỏ trắng ra ngoài thì có một con sói lớn xấu tính giả làm mẹ thỏ trắng và muốn vào nhà ăn thịt thỏ con. Nhưng bé thỏ đã nghe lời mẹ không cho con sói xấu tính vào nhà. Sau khi mẹ thỏ trắng về thì khen bé rất ngoan và thông minh.

Trong khoảnh khắc ấy, Khang Vạn Lý vừa tức vừa sợ, da đầu cậu cứ tê tê dại dại.

Từ nhỏ đến lớn, cậu đã nghe qua vô số bài ca thiếu nhi nhưng đây là lần đầu tiên Khang Vạn Lý phát hiện thì ra nhạc thiếu nhi lại đáng sợ đến như vậy.

Quá là đáng sợ, nước mắt của Khang Vạn Lý sắp trào ra đến nơi rồi.

Người sợ hãi thì không có lý trí, cậu không dám mở cửa, chỉ có thể ném đồ ra ngoài từ khoảng trống phía trên đầu. Khang Vạn Lý cởi chiếc áo ra rồi cầm nó nện ra bên ngoài, vừa nện vừa chửi: "Cút đi! Cút lẹ giùm! Đợi tôi ra đấy tôi đập chết cậu!"

Hoa Minh ở ngoài cửa nhẹ nhàng lách người né, quần áo từ trong bay ra ngoài rồi rơi xuống đất. Hắn không thấy tức giận, thay vào đó hắn che mặt rồi cười ha hả.

Tiếng cười của hắn xuyên qua cánh cửa, xuyên qua lỗ tai của Khang Vạn Lý, càng nghe càng thấm.

Thú vị, thú vị quá.

Cười hơn mười giây, Hoa Minh mới miễn cưỡng dừng lại, hắn hít sâu một hơi, cuối cùng mới sảng khoái, thoả mãn.

Vui thì cũng vui đủ rồi, hắn hứng thú liếc nhìn cánh cửa phòng thay đồ rồi mới chầm chậm đi ra.

Ban nãy Hoa Minh cũng chẳng định đi vào, chỉ là đang rảnh rỗi lại muốn xem thử phản ứng hốt hoảng sợ hãi của Khang Vạn Lý mà thôi.

Gần đây hắn đang chán chường, đôi chân xinh đẹp yêu dấu ấy không có tin tức, hắn cả ngày ăn không ngon ngủ không yên. Chỉ có thể dựa vào phản ứng thú vị của cậu bạn cùng bàn mới mà vượt qua khoảng thời gian này.

Sự thật chứng minh, Khang Vạn Lý quả thật rất thú vị. Tinh thần Hoa Minh đã được cứu vớt, y như vừa nạp điện vào vậy.

Với lại, vừa nãy thanh âm của Khang Vạn Lý có hơi run run, dễ nghe dã man, suýt chút nữa thì hắn đã bị kích thích đến nỗi đi vào phòng thay đồ bên cạnh rồi trèo sang luôn.

1

Nhưng mà nếu hắn trèo vào thật thì chắc hẳn sẽ có đánh lộn mất, nhỉ?

Mà Khang Vạn Lý cũng chẳng phải đối thủ của hắn, hắn chỉ cần cử động nhẹ thôi là đã đè được cậu xuống rồi.

Suy nghĩ như vậy, Hoa Minh bắt đầu hối hận vì ban nãy sao không thử một chút.

Quả nhiên là hắn rảnh rỗi quá rồi.

Nhớ đôi chân của hắn quá đi mất thôi.

Đi vào thì vui vẻ, đi ra lại càng thêm vui vẻ. Từ Phượng đã từ bỏ việc tự cứu mình, cậu ta nghẹn giọng nói: "Anh Minh, không phải anh là M đấy chứ?"

Dương Phục đáp: "Nói ngược rồi."

Từ Phượng nói: "Hả? Tại sao lại ngược?"

Dương Phục không để ý đến cậu ta nữa, nhìn Hoa Minh hỏi: "Tiểu Hoa, còn mua đồ nữa không?"

Hoa Minh đứng ở kệ hàng chọn chọn, sau đó hắn cầm lấy một hộp sữa chua.

Từ Phượng lại lên dây cót tinh thần, vội vàng tranh tính tiền.

Quẹt xong thẻ học sinh (2) mà Hoa Minh còn chưa nhấc chân đi tiếp, Từ Phượng thúc giục: "Anh Minh, mau lên lớp thôi."

(2) gốc là 校园卡, tiếng anh là Campus card: một loại thẻ để chúng ta dùng trong khuôn viên trường, làm được nhiều thứ lắm, như trả tiền cơm nè, mượn sách thư viện,.... Nghe cũng từa tựa thẻ học sinh nên mình để vậy luôn nha.

Hoa Minh giương mắt, lẳng lặng nhìn về phía phòng thay đồ, nói: "Chờ một lát." Khang Vạn Lý sắp sửa đi ra rồi, Hoa Minh muốn nhìn dáng vẻ của Khang Vạn Lý khi cậu mặc đồng phục.

Không phải hắn có hứng thú đặc biệt với con trai mà là bản tính trời sinh của hắn đã như thế rồi. Cho dù là nam hay nữ thì hắn cũng muốn nhìn thử xem đôi chân của đối phương trông như thế nào. 

+

========

Tui có lời muốn nói: Thì là zậy đó, thằng Hoa Minh nó bị khùm bị đin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play