Hương Liêm Mộng Uyên Ương Thánh Tiết.

Kim Chi Thủy Lộ, Mộng Như Vương.

(*) Hương Liêm mộng là thành ngữ dùng để chỉ những phiền muộn, oán hận của đôi trai gái yêu nhau nhưng không đến được với nhau, như giấc mộng xuân tan thành mây khói.

Sau khi Tứ Cố Môn phục hưng, ba ngươi trong Phật Bỉ Bạch Thạch cũng không ở lại núi Tiểu Thanh quá lâu mà nhanh chóng chạy về Bách Xuyên Viện, xử lý chuyện có ba trong số một trăm tám mươi tám nhà lao đã bị phá. Phó Hoành Dương cũng bắt tay vào xử lý vô vàn sự vụ, đồng thời dựa theo những quy định của Tứ Cố Môn ngày trước, điều chỉnh nhân thủ, huấn luyện người mới, phân công người về các bộ phận. Quá nhiều chuyện khiến gã loay hoay tới mức sứt đầu mẻ toán. Còn Phương Đa Bệnh thì không biết phân phối người, không có chí lớn nên mặc dù rất nhiệt tình với việc phục hưng Tứ Cố Môn nhưng ngoài chuyện cung cấp ngân lượng, vật dụng ra thì hàng ngày hết sức nhàn rỗi, chỉ ngồi tán gẫu trên ngọn Tiểu Thanh.

Tuy nhiên trên ngọn Tiểu Thanh, nếu có ai khác rảnh rỗi tới mức nổi điên thì đó chính là thần y Lý Liên Hoa. Ở đây hoàn toàn không có người bệnh, chẳng có người chết, mà cho dù có người bệnh hoặc người chết thì hắn cũng chẳng khám chữa. Vì vậy mà nhiều ngày liền, Lý Liên Hoa chỉ ôm quyển "Bản thảo cương mục" nằm trong căn phòng được Phó Hoành Dương phân cho mà ngủ.

"Nghe nói trong số những người mới của Tứ Cố Môn thì chỉ có Phương Đa Bệnh là không nên chọc..."

Ngày hôm đó, Lý Liên Hoa không ngủ mà đang ở trong phòng quét bụi thì đột nhiên nghe thấy ở bên ngoài có người nói rất khẽ. Hắn không muốn nghe lén nhưng âm thanh lại cứ chui vào tai.

"Nữ nhân kia giết người bị chính Phương Đa Bệnh phát hiện, bắt sống. Sau này, cho dù thế nào ta cũng không nên làm chuyện xấu...

Lý Liên Hoa cẩn thận cất cây phất trần rồi lấy một cái khăn để lau tủ. Đúng lúc này, cánh cửa chợt vang lên một tiếng động, đồng thời mấy người vừa nói chuyện đã đi tới.

"Lý lâu chủ có ở đây không?"

"A..."

Lý Liên Hoa xoay người lại thì thấy đó là ba tên đệ tử của Bách Cơ Đường. Một người có chiếc mũi cao và đôi mắt nhỏ, một người có cái miệng rất rộng còn một người thì có đôi mắt như mắt ốc nhồi. Hắn biết cả ba là cao đồ của Tư Mã Ngọc phái Bạch Vân, mới gia nhập vào Tứ Cố Môn.

"Lý Liên Hoa có ở đây không? Này tên quét nhà! Tối hôm qua chúng ta bị muỗi cắn đầy người, ngươi nhanh chóng cho ít thuốc. Hãy xem Lý Liên Hoa có thuốc hay nước gì đó tốt, cho chúng ta thoa nhanh lên."

Người nói là tên có miệng rộng. Gã duỗi chân ra, để lộ đôi chân đầy vết muỗi đốt.

"A!"

Lý Liên Hoa lại thốt lên một tiếng "a". Tên có sống mũi cao và đôi mắt nhỏ cả giận nói:

"A cái gì mà a? Nhanh lấy thuốc cho chúng ta."

Lý Liên Hoa chưa kịp mở miệng thì tên có cặp mắt như mắt ốc nhồi đã cười nói:

"Chúng ta... cần gì phải nói to như vậy. Người ta còn chưa nói có cho..."

Lý Liên Hoa lại áy náy nói:

"Ta không có thuốc trị muỗi đốt..."

Tên miệng rộng đang ngồi gãi chân nghe thấy vậy thì nổi giận.

"Tại sao lại không có? Phó Hoành Dương nói Lý Liên Hoa trị được hết tất cả mọi bệnh trong thiên hạ, ngay cả người chết cũng có thể cứu sống, huống chi là mấy con muỗi?"

Lý Liên Hoa thẹn nói:

"Không có..."

Người nọ giận tím mặt, quát:

"Ta không tin cả mấy trăm người trên ngọn núi này lại không có ai cần tới thuốc mỡ trị muỗi đốt. Ngươi tránh ra, để chúng ta tự tìm."

Lý Liên Hoa lại nói:

"Ta còn chưa lau xong bàn. Các vị chờ ta làm xong rồi tìm cũng không muộn..."

Còn chưa nói dứt câu, tên miệng rộng đã giơ tay túm lấy cổ áo của hắn nhấc lên. Hai người còn lại lục tất cả các ngăn kéo nhưng chỉ thấy mấy quyển tiểu thuyết truyền kỳ, một vài mảnh khăn lau bụi, hai bộ trang phục, một đôi giầy và rất nhiều chai thuốc không. Tên miệng rộng cảm thấy chỗ bị muỗi đốt càng lúc càng nóng liền vội hỏi:

"Thuốc để ở đâu?"

Lý Liên Hoa nói:

"Người trong bổn môn có võ công cao cường, khí thông trăm khiếu, tản khắp da thịt, mấy con muỗi nhỏ đó thì cắn làm sao được..."

Cả ba người biến sắc đang định ra tay đánh thì đột nhiên tên miệng rộng kêu lên một tiếng thất thanh, mặt biến sắc, cặp mắt trắng dã, ngã nhào xuống đất mà sùi bọt mép. Hai người còn lại sững sờ, đồng thanh kêu lên:

"Mẹ nó! Không ngờ nữ quỷ kia nói thật."

Lý Liên Hoa cũng lắp bắp kinh hãi, vội vàng nâng người đó dậy. Chỉ thấy trong chốc lát những đốm đỏ trên người gã đã lan khắp toàn thân, cả người nóng hừng hực.

"Hắn gặp nữ quỷ lúc nào?"

Hai người còn lại vội vàng tranh nhau nói:

"Ba chúng ta đi dạo xuống con phố bên dưới chân núi Tiểu Thanh để ăn cơm thì có một nữ nhân đeo mặt nạ tới hỏi chúng ta có phải là đệ tử phái Bạch Vân hay không. Ta trả lời là đúng. Nữ nhân đó nói phái Bạch Vân không có bản lĩnh, nghe thấy vậy ta hết sức tức giận. Đại ca của ta nói mặc dù võ công của phái Bạch Vân rất kém, dáng người cũng xấu nhưng có một thứ mà thiên hạ không ai sánh được. Mặc dù nội công tâm pháp của phái Bạch Vân chúng ta không có tác dụng hay nhưng lại có thể làm cho một người không ngủ mấy chục ngày cũng vẫn tỉnh như sáo. Nghe nói năm đó vị tiền bối của phái ta hay di chuyển trên xà nhà cho nên mới luyện được thứ nội công này, sau đó lại truyền cho sư phụ ta và rồi tới tay ba huynh đệ chúng ta. Trên đời này, chỉ có đệ tử phái Bạch Vân chúng ta là khó ngủ nhất. Nữ nhân kia nghe xong liền chúng ta là cao thủ trong việc canh cửa trên giang hồ, bất cứ môn phái nào cũng muốn mời huynh đệ chúng ta tới canh cửa. Nữ nhân đó liền hỏi "Vậy các ngươi không đi trông cửa, lại tới ngọn Tiểu Thanh làm gì?" Khi đó ta liền nói là vì nghe danh của Tứ Cố Môn cho nên mới tới đây để canh cửa. Nữ nhân đó lại hỏi chúng ta tới đây đã thấy cái gì. Đại ca Bao Nha liền nói rằng mấy hôm trước chúng ta đã nhìn thấy người ra tay trong hôn lễ của Tiêu Tử Khâm tên là Khang Huệ Hà. Nữ nhân đó lại hỏi xem hiện giờ Khang Huệ Hà đang ở đâu, ta mới nói rằng: "Vì đói bụng nên ra ngoài ăn cơm, vừa trói ả lại, nhét xuống đáy giường của sư phụ, tạm thời không cần trông vì sư cười nhạo đại ca chúng ta. Đại ca Bao Nha lại nói cho ả ta biết ba người huynh đệ chúng ta sẽ nhanh chóng quay lại". Nữ nhân đó nghe xong lập tức bỏ đi, nhưng lại có mấy con muỗi đen từ trong tay áo ả ta bay ra. Huynh đệ ta đập chết một nhưng kết quả lại có một chấm đỏ trên người. Nữ nhân đó quay đầu thấy huynh đệ chúng ta thành thật nên chưa muốn hạ độc giết chết. Chúng ta chỉ nghĩ ả nói quá, một con muỗi đốt mà cũng chết... thì con kiến cắn một cái cũng chết, con gà mổ một cái cũng chết... Ha ha ha. Ả nghĩ chúng ta chưa bao giờ bị muỗi đốt hay sao...?"

Lý Liên Hoa gật đầu liên tục:

"Các vị anh hùng có tài như vậy, tất nhiên bị muỗi đốt không thể chết được. Bao đại ca! Huynh có nghe thấy ta nói không?"

Bao Nha đang sùi bọt mép cũng khẽ gật đầu nhưng sắc mặt vô cùng đau đớn. Người có sống mũi cao với đôi mắt nhỏ tên là Cao Bích. Còn người mắt to như mắt ốc nhồi là Nghiêm Tháp. Cả ba cùng nhìn Lý Liên Hoa, chỉ thấy hắn mỉm cười, điểm vào mấy huyệt Kỳ Môn, Khúc Trì, Túc Khiếu Âm ở ngón chân và Trung Chử ở ngón tay.

"Có thấy bớt đau không?"

Bao Nha gật đầu. Từ ngón tay của Lý Liên Hoa có một luồng hơi nóng rất lạ thiêu đốt bốn huyệt kể trên khiến cho cơn đau của gã giảm đi rất nhiều. Lý Liên Hoa lại mỉm cười, nói:

"Chỉ cần mỗi ngày ba vị anh hùng ấn vào người mình mấy cái như vậy là được. Tốt nhất là mỗi ngày điều tức cả bốn huyệt."

Cao Bích mừng rỡ bước tới:

"Tên quét rác! Ngươi ấn mấy cái giúp ta."

Lý Liên Hoa điểm mấy chỗ trên người y. Cao Bích cũng không biết ý nghĩa bốn lần điểm huyệt của hắn nhưng nếu cởi quần áo ra chắc chắn sẽ thấy một cái dấu màu hồng. Mỗi chỉ của Lý Liên Hoa có chứa lực Dương Châu Mạn, đâu thể so với những chỉ tầm thường. Sau khi được hắn điểm bốn huyệt, ba người kia liền thấy những cơn đau trên người giảm đi và thoải mái hơn rất nhiều dù không cần bôi thuốc.

"Lý lâu chủ được xưng tụng là thần y, quả nhiên danh bất hư truyền!" Ngoài cửa sổ, chợt có tiếng người cười nói, "Loại độc Hắc Trân Châu này đã giết vô số người mà ngài không cần dùng thuốc, chỉ cần nhấc tay đã chữa khỏi, đúng là y thuật cao siêu!"

"A!" Lý Liên Hoa thốt lên một tiếng rồi nói, "Không dám! Không dám! Không biết Phó quân sư đến, nên không nghênh đón được từ xa..."

Một thiếu niên mặc áo trắng phong thái phóng khoáng vui vẻ bước từ ngoài cửa vào, đó chính là Phó Hoành Dương. Hắn mỉm cười nói:

"Ba tên ngốc ấy đem giấu Khang Huệ Hà vào gầm giường Tư Mã Ngọc, nếu như ta không dời nàng ta đi chỗ khác thì chắc đã bị Giác Lệ Tiếu cướp mất rồi. Ta đang lo lắng không trị được độc trên người bọn họ, không ngờ Lý lâu chủ chẳng những trị hết mà còn dạy cách trị độc cho ba kẻ ngốc ấy. Mặc dù ngài có lòng nhưng ba kẻ ngốc ấy có hiểu được hay không thì chưa dám chắc."

Lý Liên Hoa nhìn gã một lúc rồi mỉm cười.

"Phó quân sư là một thiếu niên anh hùng, đa mưu túc trí, Liên Hoa vô cùng khâm phục."

Phó Hoành Dương được gọi là "ngông cuồng", nên đối với những mỹ từ như thế này tất nhiên không khách khí. Gã liền nói tiếp:

"Lý lâu chủ, trên ngọn Tiểu Thanh hiện nay có tất cả hai trăm hai mươi tám người, trong đó có hai trăm hai mươi lăm người ta đã hiểu rõ như lòng bàn tay, chỉ có ba người ta không hoàn toàn tự tin."

Lý Liên Hoa thành tâm hỏi:

"Không biết đó là ba người nào?"

Phó Hoành Dương quan sát hắn chăm chú, rồi nói với vẻ hờ hững:

"Không phải là ta không hiểu rõ mà là không tự tin nói ta đã hoàn toàn hiểu rõ họ. Lý lâu chủ! Ba người này là Lý Liên Hoa, Lý Tương Di và chính bản thân ta."

Lý Liên Hoa hoảng hốt hỏi lại:

"Lý Tương Di? Y đã lên ngọn Tiểu Thanh rồi hay sao?"

Phó Hoành Dương ngửa đầu cười dài.

"Y được mai táng ở trên núi, cũng coi là một phần. Lúc thiếu niên Lý Tương Di làm việc phóng túng, bình sinh rất ghét kẻ nói dối nhưng lại thích được người khác tâng bốc nịnh hót. Y đối xử với người khác hà khắc lạnh lùng, tự cao tự đại, rõ ràng là do tuổi trẻ nông nổi, suy nghĩ chưa trưởng thành. Sau một năm tìm hiểu nghiên cứu hành động của Lý Tương Di, ta thấy người này quả xứng với chữ "Ngạo". Nếu còn sống đến bây giờ thì chắc chắn thành công của y sẽ vượt xa năm đó, tuy nhiên trong những việc y làm có rất nhiều mâu thuẫn, tâm trạng y lại hay thay đổi nên ta mới nói là chưa hiểu rõ về y."

Lý Liên Hoa cười khổ.

"Như vậy là quân sư đã hiểu y rất rõ rồi."

Phó Hoành Dương lại nói:

"Nhưng còn Lý lâu chủ... từ nhỏ tới bây giờ, ta không tin vào chuyện cải tử hoàn sinh, không ngờ trên thế gian lại tồn tại một người có thể nhờ vào bốn chữ này mà vang danh trên giang hồ. Hơn nữa mấy năm gần đây, hung thủ trong những vụ giết người bí ẩn trên giang hồ bị bắt đều có liên quan đến ngài. Một người như vậy mà mấy ngày nay ở trên núi chỉ có ngủ, khiến người ta phải liên tưởng đến cảnh Gia Cát ẩn dật, trông mong có ba người đến gõ cửa nhà tranh vậy."

"Trông mong có ba người đến gõ cửa nhà tranh?" Lý Liên Hoa cười khan một tiếng, "Thật ra là gần đây thời tiết rất tốt, nằm trên cái ghế kia lại thoải mái, cho nên..."

Phó Hoành Dương cắt ngang lời hắn:

"Lý lâu chủ thâm tàng bất lộ, nên ta không dám nói là đã hiểu rõ ngài."

Lý Liên Hoa nhận thấy tuy gã nói là "không dám nói đã hiểu rõ" nhưng giọng điệu rất chắc chắn. Vì vậy, hắn biết là khó mà phản bác lại nên đành miễn cưỡng nhận mình là "Gia Cát". Hắn thở dài rồi hỏi:

"Vậy sao ngay cả bản thân mình mà ngươi cũng không hiểu?"

Phó Hoành Dương nói thẳng:

" Ta là kẻ ngông cuồng, bây giờ đang đứng đầu Bách Cơ Đường của Tứ Cố Môn. Nếu Tứ Cố Môn ngày càng lớn mạnh, không ngừng mấy năm nữa ta sẽ có dã tâm đối với giang hồ, không còn như bây giờ nữa."

Lý Liên Hoa mỉm cười.

"Vậy người muốn học theo Địch Phi Thanh, xưng bá thiên hạ?

Phó Hoành Dương lắc đầu, đột nhiên cười to.

"Ta không biết! Thế nên mới nói ta không hiểu ngay cả chính bản thân mình, ha ha ha ha..."

Lý Liên Hoa cũng cười phụ họa. Tiếng cười của Phó Hoành Dương đột nhiên tắt lịm, gã nhìn Lý Liên Hoa chằm chằm với ánh mắt sắc bén.

"Chắc chắn ngài không phải loại người qua loa đại khái. Ngài không qua được mắt ta đâu. Núi Tiểu Thanh này là nơi phục hưng của Tứ Cố Môn, không cho phép bất cứ ai muốn làm gì cũng được. Bất kể ngài có tính toánnhư thế nào, nếu có gì trái với quy định của Tứ Cố Môn thì xin Lý lâu chủ hãy nghĩ đến... còn có Phó Hoành Dương ở đây!"

Lý Liên Hoa gật đầu liên tục, hắn nói cũng thật chân thành:

" Rất đúng, rất đúng..."

Phó Hoành Dương phất tay áo một cái, nói:

"Còn nữa... nếu Lý lâu chủ cảm thấy mình chưa gặp được minh chủ, bởi vậy mà chưa muốn thi triển hết tài năng, thì Phó Hoành Dương ta xin nguyện làm Bá Nhạc (*). Tứ Cố Môn phục hưng đang rất cần người, là đất dụng võ cho những nhân tài như Lý lâu chủ lập nên tấm bia lớn cho giang hồ muôn đời ghi nhớ."

(*) Theo truyền thuyết Trung Hoa, Bá Nhạc nguyên là tên của một vị thần cai ngựa trên Thiên đình. Ông là bậc thầy am hiểu về ngựa, có thể xét đoán dựa vào dáng vóc. Vì vậy, tên gọi Bá Nhạc được người đời dùng để tán dương những người có tài xem tướng ngựa. Về sau, thành ngữ "Bá Nhạc tướng mã" được dùng để nói về một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiên bản lĩnh.

Lý Liên Hoa vội nói:

"Đa tạ! Đa tạ! Không dám, không dám..."

Phó Hoành Dương cười cười bước ra khỏi phòng.

"Ta nói hết rồi đó."

Lý Liên Hoa vội tiếp:

"Đi thong thả, ta không tiễn nữa."

Chờ Phó Hoành Dương đi xa rồi, hắn mới thở phào một tiếng. Quả thật vị Phó quân sư này thông minh tài hoa hơn người, nhưng liệu việc không được chính xác... Những tia nắng ngoài cửa sổ mang đến sự ấm áp dễ chịu, hắn lại nằm dài trên tràng kỷ, dần dần cảm thấy buồn ngủ, đành cầm cuốn 'Bản thảo cương mục' úp trên mặt, ngáp một cái rõ to.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play