Khi Bạch Hiên tỉnh thì đã là sáng hôm sau. Quan Hạ vừa mang bữa sáng vào đã thấy hắn tỉnh liền vui mừng chạy đến bên hắn:

- Hiên, chàng tỉnh rồi, thật may quá, làm ta lo chết mất.

Bạch Hiên cười dịu dàng ôm nàng vào lòng:

- Đừng lo, ta không sao nữa rồi.

Chợt không thấy bóng dáng của Mạc Hà đâu, hắn hỏi:

- Mạc Hà hắn đi rồi à?

- Ừ, hắn giải quyết chuyện nhà xong sẽ trở lại.

Chợt chú ý đến bát cháo để trên bàn, hắn hỏi:

- Là nàng nấu sao?

- Ơ ừ. - Quan Hạ lúng túng.

- Ta muốn ăn!

- Không được! - Nàng vội nói

- Tại sao?

Bạch Biên nghi hoặc, không phải nàng nấu cho hắn sao?

- Tại.. Tại ta chưa thử qua, nhỡ đâu khó ăn thì sao?

- Nhưng ta muốn ăn.

Bạch Hiên đáng thương nói.

- Ta.. nhưng..

Quan Hạ lắp bắp từ chối.

- Hạ Hạ à.

Bạch Hiên nhìn nàng chân thành.

- Được! Được rồi! - Quan Hạ thở dài, mang bát cháo đến cho hắn.

Bạch Hiên vừa cho một muỗng vào miệng thì khựng lại. Thấy dáng vẻ này, Quan Hạ lo lắng nói:

- Khó ăn lắm phải không?

Bạch Hiên thấy vẻ lo lắng của nàng thì cố gượng cười, dịu dàng nói:

- Ngon lắm, cảm ơn Hạ Hạ!

- Thật á, vậy lần sau ta làm cho chàng tiếp nha!

Quan Hạ hớn hở.

Hắn giật mình vội nói:

- Sao thế được, nàng bận nhiều việc để ta nấu là được rồi, nghe ta được không?

Bạch Hiên khẩn cầu.

- Uầy, được rồi!

Quan Hạ có chút tiếc nuối than thở.

Hơi cúi đầu, mặt Bạch Hiên có chút xanh thầm nghĩ:

- Nhất định sẽ không để nàng ấy vào bếp lần nào nữa..

* * *

- Hiên, chàng nói xem khi nào chúng ta mới có con?

Quan Hạ ngồi trong lòng Bạch Hiên ngẩn người nhìn trời đêm.

- Rồi sẽ có, chúng ta còn trẻ mà.

Bạch Hiên dịu dàng xoa đầu nàng.

- Hay là.. chúng ta làm thêm vài hiệp đi.

Quan Hạ mắt lóe sáng quay ra hỏi hắn.

Mặt Hắn cứng lại, bờ môi có chút run run gượng cười nói:

- Sao đầu nàng toàn mấy chuyện này vậy?

- Ai bảo chàng lại đẹp như thế.

Nội tâm háo sắc nổi lên, Quan Hạ cười mị hoặc thổi nhẹ vào tai Bạch Hiên.

- Nàng.. nàng!

Mặt hắn đỏ bừng, giọng có chút rối loạn.

- Thôi mà, cho ta đi.

Nàng mềm nhũn cơ thể uốn éo trong lòng hắn làm nũng.

- Hạ Hạ.. bình tĩnh.. - Bạch Hiên có chút khó khăn nói.

Quan Hạ định bồi thêm vài câu để dụ dỗ nữa thì chợt một giọng nói trêu chọc vang lên:

- Ai da, Quan Hạ ngươi quả nhiên là sói háo sắc.

- Lại là ngươi!

Nàng giật mình nhìn lên đã thấy vẻ mặt muốn ăn đánh của Mạc Hà. Sau đó cô lại chợt chú ý, hắn còn mang theo một nữ nhân nữa phía sau.

- Ồ.. nàng là ai?

Mạc Hà giật mình, dường như hắn đang ngại? Hắn kéo tay nữ nhân kia đến bên cạnh:

- Là nữ nhân ta thương.

- Sao có thể!

Quan Hạ vừa thấy mặt nữ nhân kia thì không khỏi hoảng hốt một phen, khuôn mặt, dáng vẻ này chính là nàng kiếp trước!

Mà lúc này Bạch Hiên đang ôm nàng dường như cũng có sửng sốt nhưng rồi nhanh che giấu đi, chỉ một mực ôm nàng trong lòng.

- Sao vậy, có phải nàng ấy rất đẹp không?

Mạc Hà tự hào ôm lấy nữ nhân kia vào lòng hạnh phúc nói.

- Khụ.. - Quan Hạ có chút ho khan, có lẽ đây là thế giới song song nên mới có người giống nàng và chàng ấy.

- Cô nương quả là khí chất hơn người, không như tên kia, cô tên gì?

- Ta tên Sương Y.

Sương Y nhẹ nhàng trả lời.

Quan Hạ liền kéo Mạc Hà vào một góc thì thầm hỏi:

- Mạc Hà, ta tưởng ngươi đoạn tụ?

- Con người ai cũng có lúc thay đổi thôi.

- Thế cơ.

Nàng liếc xéo hắn rồi nắm tay Bạch Hiên kéo vào nhà.

- Hai người vào đi.

Vào nhà, bốn người trò chuyện một lúc rồi chợt Quan Hạ đập tay nhớ ra một chuyện:

- A! Ta nói này, ta biết nấu ăn rồi đấy, các ngươi muốn ăn không?

- Ồ tại hạ sẵn lòng thử. - Mạc Hà cười thích thú.

- Ta cũng muốn thử tay nghề của phu nhân.

Sương Y mỉm cười.

Bạch Hiên cứng người, mặt tái xanh.

Thấy không ai phản đối, Quan Hạ liền tung tăng bay vào bếp như một cơn gió.

- Ừm.. Bạch Hiên, ngươi sao mặt trắng vậy?

Quay sang thấy vẻ mặt của hắn thì Mạc Hà nghi vấn hỏi.

Bạch Hiên cười khổ:

- Lúc nữa hai người sẽ biết.

Một lúc sau:

- Cháo đã ra lò đây!

Quan Hạ cười vui vẻ bưng mâm đựng bốn bát cháo ra.

- Hả, sao lại là cháo?

Đầu Mạc Hà đầy hắc tuyến.

- Tại ta chỉ biết nấu cháo thôi.

Quan Hạ gãi đầu hạ mâm xuống.

- Haha, được rồi, để bọn ta ăn thử xem sao.

Mạc Hà mím môi nhịn cười xúc một muỗng lên miệng.

Vừa cho vào miệng, hắn đã vội bỏ bát xuống:

- Ặc! Đây là cho người ăn à, vừa mặn vừa ngọt!

- Ơ, Hiên bảo rất ngon mà, để ta thử xem!

Quan Hạ buồn bực vội ăn thử, vừa vào miệng, nàng đã lập tức nôn ra.

- Khó ăn quá!

Chợt nhớ đến hôm trước cho Bạch Hiên ăn hết sạch cháo của mình, nàng đau lòng ôm chầm lấy hắn:

- Sao chàng không nói với ta là khó ăn vậy, lại còn cố ăn hết.

Bạch Hiên cười:

- Nàng làm cái gì cũng đều ngon hết.

Quan Hạ mím môi lên án hắn.

- Thôi thôi, để bổn công tử nấu cho.

Mạc Hà nhìn không được cảnh này nói.

- Hả, ngươi mà biết nấu à?

Quan Hạ kinh ngạc, nàng tưởng tên này là công tử bột cơ.

- Tất nhiên, không thì sao nàng ấy chấp nhận ta! - Mạc Hà tự hào.

- Khụ khụ.

Sương Y đang uống trà thì ho khan.

- Ôi nàng không sao chứ?

Mạc Hà lo lắng hỏi.

Sương Y mặt lạnh nói:

- Ta không sao, chàng đi nấu đi.

- Được rồi, được rồi.

Hắn ta như nàng dâu nhỏ chạy vào bếp.

Mạc Hà vừa đi khỏi Sương Y liền mang ra ba viên thuốc đưa có nàng và Bạch Hiên:

- Đây là gì?

Quan Hạ nghi hoặc.

- Thuốc gây ảo giác cho vị giác.

Sương Y mặt không đổi sắc nuốt viên thuốc vào.

- Hả?

Hai người kinh ngạc, chẳng lẽ.. Sương Y giống Bạch Hiên?

Lúc này, đúng như phu thê đồng lòng, mặt cả hai liền trắng bệch, môi run run không thành lời.

- Ta ra rồi đây!

Mạc Hà vui vẻ bưng mâm ra.

Nhìn một cục đen đen trên từng bát thì cả phòng tĩnh lặng.

Mà trong lúc Mạc Hà không chú ý, Sương Y liền dùng nội lực bắn viên thuốc khi nãy vào bát của hắn.

Hai phu thê Quan Hạ bất giác cười khổ gào thét tận tâm can:

- Không phải thế chứ!

Hết

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play