Khoảng thời gian nghỉ hè là thứ thời gian trôi qua nhanh nhất của đời học sinh.
Một năm học mới đang chào đón họ.
Bùi Tranh tâm trạng đang không tốt lắm, cô nàng vẫn chưa nghỉ đủ, còn chưa đi du lịch !!
Dương Yến vẫn tâm trạng có như không đến trường, cô nàng là một trong số ít học sinh lúc nào cũng kiểu hời hợt, cảm giác không thích việc học, xem như nghĩa vụ, nhưng người ta làm rất tốt cái nghĩa vụ kia.
An Lạc và Thiếu Phàm có chút vui vẻ, dù sao đi học họ vẫn là có nhiều thời gian cho nhau hơn.
Trương Khởi...không đến !!!
Tình trạng chán ghét học hành của cậu chuyển biến nặng rồi, nhất là sau cuối học kì năm rồi cậu dù cố gắng cũng chỉ lếch đến hạng 30, mạnh mồm với Thiếu Phàm đòi đánh bại Dương Yến, kết quả người ta hạng 3, cậu cũng 3 nhưng mà là 30.
Năm học mới, lớp bọn họ vẫn không có chút thay đổi gì cả, vẫn sỉ số 30, vẫn thầy Lưu Văn Khải chủ nhiệm và vẫn là lớp trưởng Ninh Thiếu Phàm.
À không, chuyển lớp, lớp học bị chia ra thành hai khu, riêng lớp chọn khối 10 nằm ở khu B chung với khu hiệu bộ, các lớp còn lại nằm ở dãy đối diện là khu C.
Học ở khu C cảm giác dễ chịu hơn, khu hiệu bộ quá im ắng, nghiêm khắc, khu C chỉ toàn là phòng học, mọi người nhộn nhịp hơn rất nhiều.
"ở đây vui nhỉ ?"
"Trương Khởi chắc sẽ thích lắm đây...".

Bùi Tranh gật gù.

"sao thế ?".

Cả ba đồng thanh.
"Lớp ta nằm cạnh 11A7 nè"
11A7 thì sao ?
À, 11A7 là lớp tập hợp những thành phần giáo viên ngán nhất, đám người thân thiết với Trương Khởi học lớp này.
Thật ra thì Trương Khởi trông có vẻ hợp với 11A7 hơn, làm gì có học sinh lớp chọn nào đi học một tuần cúp học gần cả tuần cơ chứ.
"hey, Thiếu Phàm, Trương Khởi có đến không?".

Một nhóm người đi ra từ 11A7, bọn họ biết Ninh Thiếu Phàm sau vài lần bá bóng cùng nhau.
Ninh Thiếu Phàm cũng vui vẻ đáp :" Không đến, có khi mai cũng thế"
Cả bọn cười lên, họ vốn biết điều đó, chào hỏi nhau thêm vài câu rồi rời đi trước.
"Nào rảnh đến đá vài hiệp"
"Được".
An Lạc nhướng mày nhìn cậu :" Cậu trông cũng có vẻ hợp với bọn họ, sao nào, lớp trưởng có muốn đổi lớp không ?"
"Cậu đi với tớ không ?"
"Không!".

An Lạc lè lưỡi, Thiếu Phàm nhà cô cũng biết ăn nói đó nha, nhưng cô thích trêu cậu thôi.
Thiếu Phàm xoa xoa đầu cô :" Bọn họ tốt tính đó chứ, ít nhất họ không xem mình là mọt sách mà xa cách với mình"
"Xùy, tại trông cậu không giống mọt sách chút nào đó".

Thiếu Phàm đã không đeo kính nữa rồi, cậu vốn không bị cận, cậu nghĩ đeo kính sẽ làm giảm sự chú ý của mọi người nhưng thật ra nó không thế, An Lạc đã khuyên cậu tháo kính, che hết sự đẹp trai kia đi rồi lấy gì cô ngắm.
Năm học mới, có một người đau khổ.
Diệp Hải Duy lên lớp 10, cố gắng thi thật tốt để đỗ vào trường, kết quả quá tốt, được vào hẳn lớp chọn.

Ừ thì lớp chọn nằm ở khu B, Bùi Tranh đã qua khu C học rồi.
Muốn gặp lại phải chạy qua chạy lại, trường rộng như vậy, nói chuyện được bao nhiêu phút cơ chứ ???
Cậu đang ăn vạ với Bùi Tranh, đã thử đi xin đổi lớp nhưng kết quả lại không thể, thi tốt như thế, làm gì có lý do.
"Được rồi, học hành cho tốt vào"
"chị dỗ dành em một chút đi..."
"dỗ thế nào ?"
"hôn em một cái đi"
"cậu không muốn thở nữa rồi ?"
Thanh niên bĩu môi im lặng, bạn gái là của mình nhưng không được hôn.
"hay ôm em một chút ?"
"..."
Bạn gái là của mình nhưng cũng không được ôm.
"vậy chị dẫn em đi nhận đồng phục đi, em không biết chỗ"
Bạn gái là của mình và cuối cùng cũng được bạn gái dẫn đi nhận đồ.
Bạn gái này cũng có chút tình người, nhận đồ xong liền dắt cậu qua căn tin, mua cho cây kem, cũng coi như có lòng dỗ dành.
"Bạn mới thế nào ?"
"cũng bình thường, em không có bạn cũ ở đó, cô đơn tội nghiệp lắm đó"

"lắm chuyện, thì đi kết bạn thôi"
"chị xem em nhút nhát, hướng nội, làm sao chủ động kết bạn được"
"lúc cậu theo đuổi chị nhìn không giống nhút nhát hướng nội lắm nhỉ ?".

Bùi Tranh lườm nguýt cậu, Diệp Hải Duy cười ngốc nghếch như không biết gì.
"lớp cậu ai là lớp trưởng ?"
"một cô bạn tên cái gì Nhi ấy, trông hiền lắm"
"cậu có giữ trọng trách gì không ?"
"em làm phó học tập, thành tích của em rất tốt đó, chị vẫn chưa khen em chuyện này"
"tốt lắm !"
"vậy thôi á ?"
"chị mua cho cậu cây kem nữa ?"
Thanh niên này dỗi nữa rồi, tầng suất dỗi hờn ngày càng nhiều thì phải, bất ngờ là nhiều lúc Bùi Tranh cũng rất chịu khó ngồi dỗ cậu, dù thái độ có chút miễn cưỡng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play