Một lúc sau, Thẩm Đằng cũng dõng dạc tiến vào bên trong. Vừa nhìn thấy anh, Lãnh Bá Siêu liền nở nụ cười niềm nở, đứng bên cạnh anh chính là Vệ Ngữ Đồng. Về phía Hàn Chấn Đông, anh được xếp ngồi cạnh Quế Anh, nhàn nhạt cầm lấy tách trà trên tay uống một ngụm, sau đó đưa mắt nhìn về phía Thẩm Đằng như thể ra hiệu tạm đình chiến, tránh mất đi bầu không khí yên bình của buổi tiệc.
Vệ Ngữ Đồng nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi cạnh Hàn Chấn Đông đang rụt rè cắn nhẹ miếng bánh mà anh đưa cho liền lập tức chạy đến chỗ Quế Anh khen ngợi:
- "Cô gái này tên là gì thế? Mặt mũi trông thật đáng yêu."
Nghe cô hỏi, Hàn Chấn Đông lập tức nhìn sang người bên cạnh mà trả lời thay:
- "Cô ấy tên là Quế Anh. Hiện đang sống ở nhà tôi. Hiện tại cô ấy có phần rụt rè cho nên tôi đưa cô ấy đến cùng để làm quen với mọi người."
Thẩm Đằng ngồi đối diện chứng kiến giọng điệu vốn cao ngạo của Hàn Chấn Đông mỗi khi nói chuyện với anh khi không lại trở nên ôn nhu mà lên tiếng châm chọc:
- "Tôi không ngờ một luật sư cao cao tại thượng như anh cuối cùng cũng chịu thua trước một cô gái."
Ngay lập tức, Hàn Chấn Đông khẽ nhíu mày, sau đó nhìn người đối diện bằng đôi mắt hình viên đạn mà lập tức thanh minh:
- "Tôi là người luôn đứng ra bảo vệ quyền lợi của phái nữ. Chẳng giống như ai kia vì lợi ích cá nhân mà bán rẻ lương tâm."
Không để người kia đáp trả, Hàn Chấn Đông dõng dạc nói tiếp:
- "Tôi chỉ là thực thi công lý chứ không phải vì tình cảm riêng tư mà đưa cô ấy về nhà."
Thẩm Đằng khẽ cười nhạt mà gật nhẹ đầu, thản nhiên đáp:
- "Tôi đã từng chứng kiến rất nhiều người đàn ông vì một người phụ nữ mà gạt bỏ những quy tắc của bản thân. Đặc biệt là những người miệng hổ như anh. Để tôi chống mắt lên xem, sự tự cao của anh kéo dài được bao lâu."
- "Hàn Chấn Đông tôi trước giờ luôn làm theo lý trí, không phải con tim."
Dứt lời, cả hai người không ngừng trừng mắt nhìn vào người đối diện. Mãi cho đến khi Lãnh Bá Siêu lên tiếng, bầu không khí u ám mới hoàn toàn xua tan. Liền sau đó, cả hai đồng loạt nhoẻn nụ cười thật trân mà vui vẻ đồng thanh đáp:
- "Chúc mừng sinh nhật."
Sau khi ăn uống xong xuôi, hiện tại đến lúc tặng quà. Nhìn thấy Thẩm Đằng tặng Lãnh Bá Siêu món quà là một bức tranh thủy mặc đắc giá, Hàn Chấn Đông khẽ bĩu môi tỏ vẻ nhàm chán, sau đó vội vàng lấy ra một quyển sách dày cộm từ bên trong chiếc cặp luôn mang theo bên mình mà đưa về phía Lãnh Bá Siêu, gỏn gọn nói:
- "Vì biết cậu vốn giàu rồi cho nên tôi không mua thứ gì cả mà tốt bụng tặng cho cậu quyển sách về luật hôn nhân gia đình. Mong rằng cậu luôn hạnh phúc với cuộc hôn nhân hiện tại và duy trì chế độ một vợ một chồng cho tới khi xuống tới suối vàng nhé. Đặc biệt, có vợ rồi hạn chế đi bar, đi club và các nơi như hộp đêm chẳng hạn."
Vừa nói, Hàn Chấn Đông không ngừng liếc nhẹ về phía Thẩm Đằng mà nói móc anh. Về phía Lãnh lão gia và Lãnh phu nhân chỉ biết đưa tay che miệng nhịn cười trước món quà thiết thực và những lời khuyên đầy bổ ích từ phía anh chàng luật sư đại diện này.
Vệ Ngữ Đồng thay mặt chồng nhận lấy những món quà này mà mỉm cười bất lực. Cô chẳng hiểu nỗi tại sao Lãnh Bá Siêu lại có thể quen biết những con người với những phạm trù khác nhau như thế này mà đứng sát lại gần anh, nhỏ giọng thắc mắc:
- "Anh mời cùng lúc hai oan gia trái chủ này đến tham dự cùng buổi tiệc quả thật không phải dạng tầm thường. Có thể nói, anh là vị thần có mối quan hệ rộng nhất quả đất."
Trong suốt bữa tiệc, Hàn Chấn Đông luôn âm thầm quan sát từng biểu cảm trên gương mặt của Quế Anh. Cô hiện tại bắt đầu cảm thấy vui vẻ hơn, đặc biệt là thoải mái trò chuyện với Vệ Ngữ Đồng, thậm chí còn cười tươi khiến anh vô cùng hài lòng.
Truyện FullTrước khi lên xe trở về nhà, Hàn Chấn Đông còn không quên hạ cửa kính mà nói vọng ra với người ở trong chiếc xe màu đen cạnh đó:
- "Nhờ anh gửi lời đến Lạc An Tâm, bảo cô ta đừng mặt dày đến công ty tìm Bá Siêu nữa bởi vì công việc của tôi dạo này rất dày đặc cho nên ở lại công ty thường xuyên."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT