Bọn Chu Chức Trừng ngày hôm sau đã rời thôn, ở cửa thôn còn gặp được mấy nhân viên điều giải và các thôn dân, lúc trước là Chu Chức Trừng phụ trách hòa giải, thôn dân, nhưng sau khi cô đến hòa giải vài lần vẫn không mấy thành công, bộ phận hòa giải của Cục Tư pháp đã ra mặt, sau nhiều lần cân nhắc, một hòa giải viên lớn tuổi hơn đã được cử đến thay cô.
Triệu Diên Gia tò mò: "Đây là đang ầm ĩ chuyện gì vậy?”
Chu Chức Trừng nói: “Việc phát triển nông thôn nhất định phải trải qua những mâu thuẫn giữa các doanh nghiệp hợp tác phát triển và dân làng. Thôn Nam Tiêu là vì muốn phát triển du lịch, các cậu cũng đã thấy khi chúng ta đi đường núi vào thôn sẽ bắt gặp những ngôi mộ dọc theo đường đi, trông rất mất mỹ quan và có chút âm trầm dọa người, nên trước khi có doanh nghiệp chịu đầu tư, họ yêu cầu thôn phải di dời những ngôi mộ này trước, tốt nhất nên xây dựng nghĩa trang công cộng và di chuyển các ngôi mộ vào một nơi chuyên biệt thống nhất. Nhưng mà, người trong thôn đều tương đối truyền thống, ai cũng không muốn dời mộ tổ tiên mình đi nơi khác, cũng không muốn nghe theo “sai bảo” của người khác, tình trạng như thế đã giằng co hơn một năm trời.
"Các người đấy đều là người của đội hòa giải à?"
“Đúng vậy.” Chu Chức Trừng giải thích: “Xã hội nông thôn và thành phố lớn có sự khác biệt rất rõ ràng, nông thôn là một xã hội chú trọng quan hệ nhân tình hơn, phần lớn dân làng chỉ có kiến thức nửa vời về pháp luật, cho nên chính phủ luôn chủ trương mở rộng chế độ hòa giải nhân dân.”
Hiện tại tổ hòa giải đều có bốn người, một cảnh sát, một thẩm phán, một kiểm sát viên, lại có thêm một luật sư do Cục Tư pháp cử tới.
“Vậy các thôn dân đều không muốn dời mộ sao?” Diệp Bạch cũng hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play