Sau khi tắm xong cũng là lúc chạng vạng, hai người chậm rãi tản bộ trên đường phố của huyện Nam Nhật, phía xa là hòn đảo mù sương, ánh chiều tà phủ một lớp đỏ mỏng trên con phố cũ mà họ đã đi qua nhiều lần.
Triệu Diên Gia còn mua thêm mấy ly trà sữa, ở trên đường anh ta liền nhịn không được hút trước một ngụm, vẫn là mùi vị dở tệ như cũ, nhưng vị giác của anh ta giống như đã bị tra tấn thành thói quen, cứ hút hết ngụm này đến ngụm khác, bất tri bất giác đã uống hết một ly đường tinh cô đọng pha với nước.
Anh ta cẩn thận quan sát các cửa hàng trong quận, nhịn không được liền nói: "Anh, không phải anh còn đang do dự muốn mở một cửa hàng ở chỗ này sao, em thấy ngành du lịch huyện Nam Nhật phát triển rất tốt, cơ sở hạ tầng cũng đang dần phát triển đồng bộ, nhưng trong thị trấn lại chưa có một quán cà phê cỡ lớn, nơi này cũng có không ít người trẻ tuổi, không thể không cần xã giao, đương nhiên là những chỗ như quán thịt nướng, quán ăn khuya cũng có thể cung cấp nơi xã giao cho mọi người, nhưng những nơi này căn bản đều không giống quán cà phê.”
"Giống như Starbucks đã đưa ra khái niệm 'không gian thứ ba', chúng ta chỉ cần cắt giảm chi phí cà phê thì 'không gian thứ ba' cũng có thể hoạt động trong thị trường đang chìm này. Vì Starbucks chủ yếu nhắm đến giới công nhân văn phòng thành thị nên giá cả mới đắt đỏ, còn chúng ta chỉ nhắm vào quần thể người tiêu dùng của thị trấn nên cũng sẽ không cần chọn hạt cà phê hay máy pha cà phê quá tốt. Dù sao mặc kệ thành phố hay thị trấn, trong nước hay nước ngoài, những người có hiểu biết về cà phê cũng tương đối ít, hầu hết mọi người chỉ thích một nơi để có thể tụ tập bạn bè, có thể chụp ảnh rồi đăng lên mạng xã hội, hay đơn giản chỉ là cần một nơi thoải mái ngồi lại một chút.”
Triệu Diên Gia tiếp tục: "Trong thị trấn của chúng ta có hơn hai mươi quán trà sữa nhưng lại không có một cửa hàng cà phê nào. Đợi khi chúng ta mở quán cà phê ra nhất định có thể mang đến phong trào tiêu dùng mới, cộng thêm phong cách trang trí độc đáo một chút, ít nhiều cũng có thể thu hút khách hàng đến quán.”
Giang Hướng Hoài nghiêng đầu liếc anh ta một cái: “Cậu không nghĩ tới tương lai xa à, lỡ như đến lúc đó không còn cái quần lót để mặc luôn thì sao?”
"Làm sao có thể? Anh xem nước Ý kìa, nổi tiếng là vương quốc cà phê, người Ý chỉ yêu thích espresso kiểu Ý, mắng ly cà phê Starbucks kiểu Mỹ chẳng khác nào nước trong nhà vệ sinh, đông đảo dân chúng đều tẩy chay, nhưng bây giờ thứ cà phê bị chê giống như nước nhà vệ sinh cũng thành công tiến quân vào Ý, huyện Nam Nhật đang thiếu văn hóa cà phê, nhưng chúng ta có thể bước tới và “phổ cập” cho họ mà, hơn nữa các vùng thị trấn là phương hướng đầu tư tương lai của rất nhiều công ty ăn uống đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play