Chu Quốc Hoa luôn tự xưng mình là người đứng đầu một nhà, nhưng kỳ thật căn bản cũng không có chủ kiến gì, phản ứng đầu tiên khi có việc chính là: "Bà tôi ơi, xong rồi xong rồi.”
Ông giơ vợt ruồi, hoảng hốt đi về phía quầy.
Thái Mai còn đang phiền não vì nghe Thái Lan và mẹ Khương Lê cãi nhau suốt cả buổi chiều, bà không kiên nhẫn lên tiếng: "Ông gọi hồn đấy à? Tôi còn sống sờ sờ đây, xong rồi xong rồi là ý gì đây? Đã mấy giờ rồi, ông còn không đi làm cơm tối, vẫn còn lắc lư trong tiệm, cãi nhau cũng cãi không được, nhìn xem có người đàn ông nào giống như ông không? Tránh ra một chút, đừng đụng vào tôi.”
Làm vợ chồng mấy chục năm, Chu Quốc Hoa đã sớm quen với cái miệng xấu xa của bà, ông nghe vào tai trái cho ra tai phải, còn phải cố kỵ cái gọi là tôn nghiêm đàn ông của Giang Hướng Hoài, nên ông đè thấp giọng nói: "Thằng nhóc nhà họ Giang kia nói với đài truyền hình, nó muốn ở rể nhà chúng ta.”
Thái Mai còn chưa kịp phản ứng, Hà Nghiên Minh vừa chen ra khỏi đám đông suýt chút nữa phun hết nước trong miệng ra, anh ta bị sặc một lúc lâu, ho không ngừng, nhưng anh ta vẫn lo lắng hỏi: “Sao chứ? Giang Hướng Hoài muốn ở rể?"
Đây là điều Hà Nghiên Minh không thể hiểu được.
Ở huyện Nam Nhật này, chỉ khi trong nhà quá nhiều con trai, hoặc là trong nhà có chút nghèo, cưới không nổi vợ, hoặc có lẽ còn có vài nguyên nhân khác thì người ta mới chấp nhận ở rể, nhưng ít nhiều cũng sẽ bị người đời ở sau lưng đàm tiếu vài câu, từ nhỏ anh ta đã được cha mình giáo dục tư tưởng, anh ta là con trai một của nhà họ Hà, phải chịu trách nhiệm truyền thừa hương khói, nếu anh ta dám ở rể, cha anh ta nhất định sẽ đánh gãy chân anh ta.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT