Bởi vì Chu Chức Trừng đang bị thương
ở chân, hoạt động đi khảo sát trung tâm giáo dưỡng thanh thiếu niên vì thế cũng
bị hoãn lại đến tuần sau, hai ngày nay cô ở văn phòng luật soạn thảo tài liệu
và tư vấn một số vấn đề nhỏ nhặt.
Mấy ngày hôm trước Hà Khai Luân dẫn
theo vợ về nhà mẹ đẻ uống rượu mừng của bà con, lúc này đang mang theo kẹo cưới
cùng hoa quả thân thích ở nông thôn đến văn phòng luật sư, sự nghiệp của ông
vốn không mạnh mẽ nên cũng không tham vọng gì nhiều, cũng đã suy tính đến
chuyện về hưu sớm, đôi lúc chỉ thỉnh thoảng giả bộ làm đại lão đi ra nhận một
hai vụ án.
Diệp Bạch đun nước sôi, chuẩn bị pha
trà, Hà Khai Luân lấy một túi trà nhỏ ra đưa cho cô ấy, thần bí nói: "Trà
quý giá thân thích cho, chỉ có mấy bao, cô pha cho luật sư bên Minh Địch uống
đi.”
Ông ấy lại liếc nhìn văn phòng, hỏi:
"Trừng Trừng đang làm việc trong đó sao?”
"Đúng vậy."
Ông ấy cũng không hỏi gì nữa, bóc vỏ
một trái bưởi hồng tâm, không nhịn được khoe với bộ ba luật sư bên Minh Địch:
"Mọi người đã bao giờ nhìn thấy loại bưởi hình quả hồ lô này chưa, chúng
có vị vừa chua vừa ngọt, là cống phẩm thời xưa đấy."
Triệu Diên Gia cảm thấy lời này rất
quen thuộc: "Lúc trước luật sư Chu cũng nói có một món ăn gì đó cũng là
cống phẩm.”
"Ở địa phương chúng tôi có rất
nhiều cống phẩm. Hãy nhìn quả nhãn này: lõi nhỏ, thịt trong, giòn và ngọt. Mọi
người ăn nhiều một chút, đáng tiếc hiện tại không có vải và cam, nếu không thì
càng ngọt càng ngon hơn.”
Hà Khai Luân cũng đem bánh kẹo cưới
chia cho mọi người, ông ấy còn đưa thêm một cái bánh thịt đặc sản của địa
phương, là của nhà cô dâu đáp lễ khi ông ấy đưa tiền mừng, bên trong cơ bản
cũng chỉ có thịt mỡ và các nguyên liệu đơn giản như dầu, hành lá, Triệu Diên
Gia vừa ăn một miếng, thiếu chút nữa liền phun ra.
Hà Khai Luân châm chọc anh ta:
"Chính là cuộc sống của thế hệ các cậu tốt quá, khi còn bé mỗi khi tôi
được chia bánh này, chỉ một miếng nhỏ cũng có thể để dành ăn hơn nửa tháng.”
Triệu Diên Gia không dám đụng vào
bánh thịt nữa, dứt khoát ăn long nhãn cho no, rồi thoải mái nửa ngồi phịch trên
ghế, nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ không giống thế giới thật, đám mây
giống như bông gòn, gần đó là chạc cây bạch ngọc lan mọc ở ban công lầu hai, xa
xa nước biển màu xanh lam cùng sắc trời như tiếp giáp một màu, phố cổ dưới lầu
truyền đến hương thơm của mì khô và bột chiên.
Anh ta cảm khái: "Làm tiểu phế
vật trong mắt thế tục thật thoải mái, khó trách luật sư Chu muốn trở về đây làm
việc.”
Diệp Bạch liếc anh ta một cái, không
cho anh uống trà: "Anh rốt cuộc biết nói chuyện hay không? Anh nói luật sư
Chu là phế vật à? Anh biết cô ấy đã làm bao nhiêu chuyện không?"
Triệu Diên Gia nào có ý này, anh ta
nóng nảy nói: "Tôi chỉ là thấy tiếc cho cô ấy, cảm thấy cô ấy thích hợp ở
nơi xứng đáng hơn.”
“Trước kia tôi cũng nghĩ như
vậy." Hà Khai Luân nói: “Văn phòng luật của tôi bây giờ tuy lớn nhưng
trư� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.