Lúc Chu Chức Trừng ngồi trên giường
trong phòng khách sạn của Giang Hướng Hoài, cô vẫn còn hơi bối rối, không biết
vì sao cô lại theo anh về khách sạn.
Cô vừa mới nói với Khương Lê hãy
nghe theo trái tim của mình.
Cô đã trưởng thành rất nhiều, ngoại
trừ thời gian nổi loạn ở thời trung học, về cơ bản cô vẫn là một cô gái ngoan,
sau khi trở về huyện Nam Nhật, cô chưa bao giờ ra khỏi nhà vào ban đêm vì những
thứ khác ngoài công việc.
Giang Hướng Hoài đi toilet tắm rửa
xong, sau đó lại rót gì đó vào ly, dường như do dự một lúc, mới ngửa đầu uống.
Cô nhìn anh đi đến trước mặt mình,
ngẩng đầu hỏi anh: "Anh uống gì vậy?"
Cô không khống chế được mà nghĩ đến
vụ ly hôn lần trước, nhà gái đề nghị ly hôn, bởi vì nhà trai ngoại tình “không
đủ sức” để ngoại tình, còn đặc biệt si mê thuốc tráng dương, bên nhà gái cung
cấp chứng cứ chính là mỗi lần trước khi nhà trai vào trận đều sẽ uống thuốc.
Giang Hướng Hoài cũng qua tuổi 30,
là thời kì đang đi xuống dốc.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, anh đột
nhiên cúi xuống hôn cô, môi và lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, anh giữ gáy cô, môi và
răng quyện vào nhau, một lúc sau, anh hơi lùi lại, giọng nói rất trầm:
"Nếm được chưa?"
"Cái gì?"
Anh cười: "Rượu."
Không phải nói không uống sao?
Anh không cho cô có cơ hội nói tiếp,
lại trùm lên người cô, ánh mắt như lửa đốt, anh đặt cô xuống chiếc giường mềm
mại, một tay nắm lấy hai tay cô đặt trên đỉnh đầu, bịt chặt môi cô lại, hôn cô,
cô cảm thấy đầu lưỡi tê dại, thật ra mùi rượu cũng không quá nồng, dù sao anh
cũng không uống nhiều, nhưng cô vẫn cảm thấy cổ họng nóng rát.
Sau nhiều năm, khi cô tiếp xúc thân
mật với anh, đầu óc cô vẫn trống rỗng, thói quen vẫn chưa thay đổi, trong tiềm
thức cô sẽ phối hợp với anh.
Cô cũng không có ý gì khác, cả hai
đều là người trưởng thành, lo nhiều như vậy làm gì, thoải mái trước rồi nói
sau, cô thích anh làm từ phía sau, đương nhiên cũng thích chính diện bám lấy cổ
anh, hai người kề sát nhau, hai mắt cô đẫm lệ mông lung, khóe mắt đỏ bừng, là
phản ứng sinh lý đơn thuần nhất và cũng trực tiếp nhất.
Sau khi kết thúc đã là 4:30 sáng,
anh vẫn mím môi, giọng nói khàn khàn: "Trừng Trừng, anh rất nhớ em."
Câu nói của anh khiến cô bình tĩnh
lại.
“Nhớ cô sao? Nhớ cô mà tại sao năm
năm rồi không đến gặp cô? Nếu nhớ cô thì vì sao lúc trước anh lại đối xử với cô
như vậy? Anh nghĩ đến cô, hay là chỉ muốn làm với cô? Năm năm không gặp, kỹ
thuật của anh hình như cũng không tệ l ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.