Chu Chức Trừng cũng không phải là vì giận dỗi nên mới không đi ăn cơm, đối với cô mà nói, công việc mới là thứ quan trọng hơn.

Cô rót cho Lâm Đào một tách trà.

Lâm Đào nhấp nước trà, bỗng nhiên mờ mịt nói: "Trừng Trừng, sao cuộc đời chị lại biến thành như vậy?”

“Chị không thay đổi, người thay đổi là Trần Phi. "Chu Chức Trừng nhìn cô ấy, nhẹ giọng nói: “Chị còn nhớ lúc học cấp hai không, khi đó chúng ta cùng nhau theo đuổi thần tượng, tích góp tiền rất lâu, sau đó lén chạy vào thành phố mua đĩa nhạc, lúc trở về, chúng ta ở trên xe buýt cùng nhau dùng MP3 nghe nhạc, khi đó, chúng ta nói sau này phải gả cho người toàn tâm toàn ý chỉ có mình, giống như trong bài hát viết vậy.”

Lâm Đào nhớ tới hồi ức đã lâu, thần tình hoảng hốt, ánh mắt cô ấy sưng đỏ, cố gặng ra nụ cười: "Đúng vậy, tiểu cô nương mà, lúc ấy chúng ta còn cùng nhau xem rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, còn nói muốn gả cho người đàn ông hoàn mỹ như trong tiểu thuyết, thế nhưng, hiện thực dù sao cũng là hiện thực, ngoài đợi thực làm gì có nhiều người đàn ông hoàn mỹ như vậy.”

"Không cần phải là một người đàn ông hoàn hảo, chỉ cần ít nhất anh ta không phải là một tên cặn bã."

Lông mi Lâm Đào run rẩy: "Nhưng mà, nếu như ly hôn, chị sợ người khác sẽ đàm tiếu, rồi sau này sẽ không ai sẽ muốn chị nữa, còn có, nhiều năm như vậy chị vẫn không thể mang thao, nhưng mà người phụ nữ bên ngoài đó lại có thể mang thai trước chị..."

“Hai người ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, có thể mang thai thì mới là kỳ quái, bây giờ chị không ly hôn, người thích nói chuyện phiếm cũng đang nói chuyện phiếm về chị và Trần Phi, cuộc sống là của chúng ta, gặp phải tên cặn bã như Trần Phi, kết hôn chưa chắc là chuyện tốt, mà ly hôn cũng chưa chắc là chuyện xấu.”

Lâm Đào cười khổ: "Trừng Trừng, em với chị không giống nhau, người nhà em đều yêu thương em, ngay khi học tiểu học em đã có được một chiếc MP3 của riêng mình còn chị thì mãi đến học trung học vẫn chưa mua nỗi, em được đi học nhiều, còn làm việc chung với luật sư, với lại trình độ học vấn của chị cũng thấp hơn em nhiều, nhiều năm qua chị cứ mãi ru rú ở nhà, không ra ngoài đi làm..."

Chu Chức Trừng nhẹ giọng thở dài: "Đào Tử, ai nói chị không có việc làm, một tay chị chăm sóc cả nhà họ Trần từ nhỏ đến lớn, làm bảo mẫu ở huyện Nam Nhật một tháng cũng được 5000 tệ tiền lương, chỉ là nhà họ Trần vừa không cho chị tiền, cũng không tôn trọng chị, ngược lại còn khiến chị trở thành tiểu tam, hơn nữa hiện tại chị không rời khỏi nhà họ Trần cũng không được, nếu hị và Trần Phi tiếp tục lấy danh nghĩa vợ chồng công khai ở chung, người vợ đã đăng ký kết hôn của anh ta có thể lấy tội trùng hôn khởi tố chị và Trần Phi.”

Lâm Đào mở to mắt, thất thần nói: "Tại sao lại như vậy chứ? Anh ta và chị mới là người kết hôn trước, bọn chị kết hôn nhiều năm như vậy, chị cũng ở bên anh ta nhiều năm như vậy, còn sính lễ…”

“Kiêu ngạ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play