Chu Chức Trừng cũng không thích Hứa
Hồng An, khí chất và giá trị quan của hai người họ đều bất hòa.
Hứa Hồng An từ trước đến nay luôn là
người ích kỷ, bạn cùng phòng đại học bình thường đều chia sẻ tư liệu học tập và
tài nguyên cho nhau, nhưng cô ta chỉ biết lấy tư liệu của người khác, cũng
không chia sẻ tài nguyên của mình, ngay cả tin tức khảo chứng cũng phải nói dối
giấu diếm, sợ người khác cạnh tranh đi thi với cô ta.
Quê cô ta ở vùng quê miền Nam, cô ta
chuyển đến quận lỵ khi còn học tiểu học, nhắc đến những người bạn thời thơ ấu,
cô ta liền có cảm giác vượt trội khó hiểu: “Tôi lớn lên ở thành phố, mỗi lần đi
về quê ăn Tết khổ lắm, lũ trẻ con đứa nào cũng muốn tôi chơi với nó nhưng tụi
nó đều không chịu học hành, ăn mặc thì quê mùa, nói năng cũng..."
Chu Chức Trừng nhớ tới việc này còn
có chút buồn cười.
Lúc ấy Hứa Hồng An vì cạnh tranh một
suất vào đại học mà không tiếc bôi nhọ cô và Khương Lê trước mặt giáo viên và
bạn học, hai người tức giận đến mức bỏ tiền đi trung tâm thương mại ăn lẩu một
bữa, vừa ăn vừa châm chọc Hứa Hồng An.
Nói đến chỗ kích động, hai người còn
oán hận vỗ bàn, bắt chước bộ dáng nhà quê của cô ta, làm mấy người đang muốn
ngồi xuống bên cạnh các cô đột nhiên hoảng sợ.
Chu Chức Trừng ngẩng đầu lên thì
nhìn thấy Giang Hướng Hoài và bạn bè của anh.
Giang Hướng Hoài hào hứng nhìn cô,
không nói gì, khóe môi anh khẽ cong lên, Khương Lê nhìn thấy anh thì cũng sửng
sốt, nhất thời không dám lên tiếng nữa.
Mấy người mặc âu phục giày da hiểu
lầm, liên tục xua tay: "Đừng khẩn trương, chúng tôi cũng là người nông
thôn.”
Cùng khẩu hiệu, cùng giai cấp, hai
bàn liền hợp lại thành một bàn, nói tới cuối cùng, các cô mới biết được, ngoại
trừ hai người các cô, mấy đồng chí trên bàn so với các cô còn phẫn nộ hơn, bọn
họ cũng không phải là người nông thôn, mà là người bản địa sinh ra và lớn lên
Bắc Thành.
Hôm đó là tết Trung thu, trước khi
chia tay, bạn bè của Giang Hướng Hoài đã uống hơi nhiều rượu, trước khi về bọn
họ còn nhét rất nhiều bánh Trung thu cho hai người bọn họ, còn nói: "Cầm
lấy đi, hai người mà không nhận thì chính là đang coi thường người thành phố
chúng tôi!"
Chu Chức Trừng: "..."
Khương Lê còn đang xem tin nhắn Hứa
Hồng An gửi trong nhóm chat, cô ấy tức giận đến nghiến răng: "Con heo đất
này, dựa vào ngân hàng đầu tư của cô ta có rất nhiều fan hâm mộ trên Weibo, lần
trước còn cố ý đăng một bài văn nhỏ, biên soạn một câu chuyện tình yêu của cô
ta và “sư huynh Berkeley”, nói gì mà hồi học đại học cô ta rất ngây thơ, suốt
ngày chỉ biết học tập, cũng may có sư h ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).