Văn phòng luật Khai Luân có một trung tâm trợ giúp pháp lý ở thôn Quan, cần luật sư trực ban, gần đây cũng đang tổ chức hoạt động "Tuyên truyền pháp luật vào thôn", đây cũng là một phần nội dung ghi hình của chương trình.

"Được, vậy là xong, chúng ta về thôn đi." Diệp Bạch thỏa mãn kể cho mấy người nghe chuyện luật sư Chu đấu tranh với hệ thống tư pháp của huyện Nam Nhật, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống thôn, thuận tiện cũng thúc giục bọn người Triệu Diên Gia hành động nhanh lên..

Triệu Duyên Gia còn cho là mình nghe lầm: "Đi xuống thôn làm gì? Phá án, hay là cố vấn? Tại sao không kêu bọn họ đến văn phòng luật để tư vấn, chúng ta nên chuẩn bị cái gì đây, cần xem hồ sơ hay là tư liệu gì khác không?"

Diệp Bạch trả lời: "Không cần, nói chính xác, hôm nay chúng ta là đi trợ giúp pháp lý."

Triệu Diên Gia hiểu biết gật đầu: "Đã hiểu, ở Hoa Kỳ tôi cũng đã làm việc này rồi."

“Biết là tốt rồi.” Diệp Bạch liếc nhìn anh ta một cái, sau đó cười nói: “Làm trợ giúp pháp lý cũng không có gì sai, nhưng chúng ta cũng đang muốn quảng bá công ty luật, mở rộng nguồn án và xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với dân làng, đề nghị các người thu hồi lại tính nết cao ngạo của thiếu gia đi ha."

Cô ấy nói xong liền dùng ánh mắt liếc nhìn Lục Hợp cao cao tại thượng, ý ám chỉ rất rõ ràng.

Lục Hợp cất máy tính vào cặp sách, cười lạnh một tiếng.

“Chỉ là xã giao thôi mà, tôi hiểu mà. "Triệu Diên Gia đã tính trước: “Trước kia tôi từng thực tập ở Mỹ, quan hệ với khách hàng rất tốt, tôi tương đối bình dị gần gũi, hơn nữa nhà tôi vốn là dân làm ăn, những thứ khác không dám nói, nhưng về phương diện xã giao này thì ngay khi còn trong bụng mẹ tôi đã lĩnh hội được không ít.”

Diệp Bạch: "..."

Thôn Quan nằm trên một hòn đảo nhỏ thuộc quần đảo Nam Nhật, từ huyện Nam Nhật đi qua phải ngồi thuyền trước, sau đó lại đổi xe buýt hoặc là xe ba bánh mới vào được thôn, thuyền ngược lại còn tốt, tuy nhỏ nhưng cũng rất an toàn, lúc bọn họ đi qua còn thấy một ít du khách đang buông cần câu cá, thuyền bè đi tới đi lui trên mặt biển màu xanh biếc, gió biển đánh úp lại, sóng xanh biếc trong suốt nổi lên gợn sóng, ánh mặt trời rực rỡ theo gió lắc lư vỗ vào bãi cát trắng như tuyết mềm mại.(Ứng dụng TᎩT)

Triệu Diên Gia đang nằm trên mép thuyền, nhìn sương mù của đồi núi phía xa và những rạn san hô mang đặc điểm của vùng biển cận nhiệt đới gần đó, làn gió biển mằn mặn thổi qua làm anh ta cảm thấy rất thoải mái, năm ngón tay thì đang mải mê mân mê nước biển, không nhịn được cảm thán: "So với tưởng tượng của tôi thì thực tế còn đẹp hơn, có chút giống như đang đi nghỉ dưỡng vậy."

Diệp Bạch rất tự hào: "Phong cảnh ở đây rất đẹp, như một thiên đường vậy, không khí trong lành, phong cảnh núi sông đều có đủ, chỉ tiếc là ngành du lịch lữ hành chưa được phát triển nhiều. Luật sư Khai Luân từng nói rằng đây là quả thực là một điền viên bình dị, đến rồi thì anh tuyệt đối sẽ không muốn đi."

Lục Hợp lạnh nhạt nói: "Toàn mấy lời nhảm nhí của mấy bà bán dưa.”

Diệp Bạch: "Đừng ép tôi đánh anh trước ống kính.”

Giang Hướng Hoài nhìn những chiếc cối xay gió lớn màu trắng trên sườn đồi xung quanh huyện Nam Nhật và mỉm cười: "Có lẽ sau khi chương trình được phát sóng, huyện Nam Nhật sẽ trở thành một điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng."

“Đây là chương trình pháp chế.” Chu Chức Trừng cũng cười, nhưng lúc cô đồng ý tham gia ghi hình thì quả thực cũng có ôm tư tâm này, chính quyền huyện mấy năm nay cố gắng thu hút đầu tư, thu hút nhân tài, chính là muốn khai thác tài nguyên du lịch, trước m

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play