Hòa Ngọc nhìn đám người đột nhiên
trở mặt, hơi nhướng mày: "Cho nên các người mới lợi dụng tôi để vượt cấp,
hơn nữa các người cũng tính toán từ trước, khi vượt cấp sẽ trở mặt giết chúng
tôi."
Không có ai trả lời.
Đây là một vấn đề không cần phải đặt
câu hỏi, khi họ bước vào cuộc tranh tài này, họ biết rằng bất kể điều gì xảy ra
trong đó, họ đã hứa hẹn điều gì, đều không thể coi là thật.
Dù sao thì ngoại trừ chính mình,
những người khác đều là kẻ thù.
Đối xử tử tế với kẻ thù của bạn là
tàn nhẫn với chính mình.
Nếu bạn để đối thủ đi, đối thủ có
thể giết bạn.
Có một và chỉ một người có thể thoát
khỏi cuộc tranh tài này.
Bọn họ cầm vũ khí lên, không chút do
dự lao tới, Hòa Ngọc, Vạn Nhân Trảm và người khác không hề có ý định chống cự,
bọn họ đứng cùng nhau, không cử động.
Những nghi ngờ lóe lên trong mắt
Eugene, Trấn Tinh và những người khác.
Không kháng cự chờ chết sao?
Ngay khi vũ khí của họ chuẩn bị tấn
công Hòa Ngọc và những người khác, Hòa Ngọc đã mỉm cười, một nụ cười dịu dàng
nhưng lại lạnh sống lưng.
"Thật là trùng hợp mà, chúng
tôi cũng không phải muốn hợp tác với các người."
Không ai trong số họ là thật lòng,
họ chỉ lợi dụng lẫn nhau.
Eugene sửng sốt.
Vào giờ phút này, Vạn Nhân Trảm và
những người phía sau Hòa Ngọc đều lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, đặc biệt là Vạn
Nhân Trảm và Early, nụ cười trên mặt họ là sự đắc ý không thể che giấu.
Cuộc tấn công của hơn sáu mươi người
đang ở trước mặt họ và bùn đất trên người họ chưa khô, vẫn chật vật như cũ.
Trong hoàn cảnh như vậy, họ vẫn cười
một cách khó hiểu.
Hòa Ngọc đứng ở phía trước, những
con dao của Cách Đới và Annie đồng thời đâm vào cậu.
Khi mũi dao sắp chạm đến giữa lông
mày và trái tim, cậu đột nhiên giơ tay lên, hai ngón tay sát vào nhau ở một bên
trán và hơi nhếch lên, thần thái tự tin.
"Tạm biệt tất cả mọi
người."
Khi giọng nói phát ra, Cách Đới,
Annie và những người khác lao lên phía trước đều trống rỗng.
Mười người của đội Hòa Ngọc biến mất
vô căn cứ.
Cách Đới loạng choạng dưới chân, gần
như không thể đứng vững, đứng ở vị trí mà Hòa Ngọc và những người khác vừa mới
đứng, cầm vũ khí trong tay với vẻ mặt bàng hoàng.
Người đâu rồi?
Vô căn cứ mà biến mất sao?
Đan mạc đang ở phòng trực tiếp của
họ.
"Cái gì?"
“Đã xảy ra chuyện gì?”
"Chuyện gì xảy ra, tại sao mười
người bọn họ cùng biến mất?"
"Chết tiệt, hôm nay tôi ở trong
phòng phát sóng trực tiếp của Eugene, không đi xem Hòa Ngọc, cuối cùng bọn họ
đã làm gì? Tại sao lại rời đi hết rồi, họ không có đủ phiếu bầu sao?"
Đường Kha không thể tin được:
"Các thành viên trong đội của họ đều đủ hai trăm nghìn phiếu bầu
rồi."
Gần như ngay lập tức, Eugene vặn
lại: "Không thể nào."
Mười triệu tuyển thủ đã tham gia,
hiện tại chỉ còn lại một trăm nghìn người, lượng bình chọn từ khán giả tuy có
thể tập trung hơn nhưng không có nghĩa là dễ dàng đạt được hai trăm nghìn
phiếu bầu.
Cho đến bây giờ, khán giả khá là
keo kiệt.
Nếu không phải tuyển thủ bọn họ đặc
biệt thích sắp bị loại, hoặc là tuyển thủ nào đó có thành tích rất cao, bình
thường bọn họ sẽ không dễ dàng sử dụng phiếu bầu của mình.
Dù sao thì mỗi khán giả cũng chỉ có
một phiếu bầu cho mỗi vòng.
Nếu dùng trước, đến lúc nguy cấp
muốn dùng thì phải làm thế nào?
Vì vậy, không thể tất cả các thành
viên của đội một có hai trăm nghìn phiếu bầu khi bắt đầu trò chơi.
Trấn Tinh lắc đầu, trên mặt không có
chút kinh ngạc nào: "Tôi biết Hòa Ngọc sẽ không dễ dàng bị đánh bại như
thế đâu."
Tuy thời gian tiếp xúc không đủ lâu
nhưng gã cũng có chút hiểu biết.
Không ai có thể đoán được Hòa Ngọc
còn có bao nhiêu đường lui.
"Vậy tại sao bọn họ lại biến
mất? Bọn họ đi đâu, làm như thế nào?" Cách Đới gãi đầu một cái, ngã quỵ
xuống.
Annie cũng nghiến răng: "Lại để
cho bọn họ chạy thoát."
Nếu không phải là được lên cấp thì
chắc chắn là trốn thoát rồi.
Eugene không thất vọng khi Hòa Ngọc
trốn thoát, ngược lại gã cũng nghĩ giống như Trấn Tinh, ngay cả khi gã ra tay
với Hòa Ngọc thì gã cũng không nghĩ rằng mình thực sự có thể giết cậu.
Gã muốn giết Lăng Bất Thần.
Eugene thở dài: "Thật đáng tiếc
cho cái thẻ thăng cấp kia."
So với những thứ khác, thẻ thăng cấp
là thứ quý giá nhất.
Cho dù là trang bị nâng cao năng
lực chiến đấu cũng tuyệt đối không bằng thẻ thăng cấp.
Nâng cao năng lực chiến đấu chưa
chắc có thể tiến vào vòng sau, nhưng thẻ thăng cấp có thể bảo đảm 100%, có thể
đoán trước mỗi lần tiếp theo bình chọn yêu cầu sẽ chỉ càng cao, không ai có thể
chắc mình có đủ số phiếu bầu.
Thẻ thăng cấp là một sự đảm bảo,
cũng là một mạng người.
Thật đau lòng mà.
Thứ quý giá như vậy lại lọt vào tay
một tuyển thủ vô danh tiểu tốt.
Hốc mắt của mọi người đều sắp đỏ
bừng đến chảy máu.
Nguyên Trạch đột nhiên tò mò hỏi:
"Kết thúc ải một, bây giờ hẳn là bỏ phiếu loại bỏ nội gián đúng không?
Đội một biến mất rồi, họ không cần bỏ phiếu sao?"
Trấn Tinh suy nghĩ một lúc và giải
thích: "Quy tắc chỉ nói rằng có thể bỏ phiếu bí mật sau khi vượt cấp nhưng
không phải là nhất định phải bỏ phiếu. Họ như vậy là lựa chọn từ bỏ cơ hội bỏ
phiếu."
Mọi người: "…"
Vậy họ đã đi đâu và biến mất như thế
nào?
Thành Chiêu: "Bây giờ chúng ta
đừng nghĩ về Hòa Ngọc nữa, chúng ta có nên bỏ phiếu ngay bây giờ không?"
Nguyên Trạch cau mày, cảnh giác nhìn
đám người, đề nghị nói: "Chúng ta giải quyết riêng từng đội đi."
Đội trưởng của các đội khác gật đầu
ngay lập tức.
Thời điểm tranh chấp nội bộ sắp bắt
đầu, các đội hiện đang không có tâm trạng để tấn công các đội khác.
Bảy đội tách ra, chẳng mấy chốc họ
bắt đầu cãi vã, xúc phạm và nghi ngờ lẫn nhau vì nội gián.
Không ai muốn ném mình ra ngoài, dù
sao ném ra ngoài là chết.
Sau một thời gian dài náo loạn, mỗi
đội mất đi một người.
Có bảy đội, mỗi đội còn lại bảy tám
người, hiển nhiên không có ai bỏ phiếu chính xác cho nội gián, sắc mặt của
thành viên mỗi đội đều rất khó coi.
Nội gián còn đó, có nghĩa là nguy
hiểm vẫn còn đó, đợt chiến đấu tiếp theo cũng định trước là vẫn còn đó.
Vì vậy, khi bảy đội cùng tiến tới
cửa ải thứ hai, họ đã giữ một khoảng cách xa, vừa bảo vệ lẫn nhau vừa đánh giết
lẫn nhau trong đội, bầu không khí rất nghiêm túc.
Thành Chiêu: "Mọi người, hiện tại
chúng ta tốt hơn hết là giữ hòa bình. Hòa Ngọc và đội của cậu ta đã biến mất,
không ai biết liệu đội một có đột nhiên xuất hiện hay không. Chúng ta tạm thời
đừng đấu đá nội bộ nữa."
Nguyên Trạch phụ họa một tiếng:
"Trước tiên đến cửa ải thứ hai đi, có lẽ đám người của Hòa Ngọc đã xông
đến cửa ải thứ hai rồi, chúng ta còn có thể liên thủ giết bọn họ."
Nói xong, mọi người tăng nhanh tốc
độ.
Cửa ải thứ hai rất gần với cửa ải
thứ nhất, rất nhanh, họ đã thấy của ải thứ hai.
Trận chiến biển bùn.
Cửa ải thứ nhất là Vượt cửa núi, cửa ải thứ hai là Trận chiến biển bùn.
Đạn mạc đã phát nổ rồi.
"A! Tôi vừa đến phòng phát trực
tiếp của Hòa Ngọc, trời ơi, cuối cùng tôi cũng biết họ đã đi đâu, thật tuyệt
vời."
"Vậy tại sao ở ải thứ hai của
trận đấu vòng loại vẫn có chỗ cho cậu ta tận dụng?"
"Hòa Ngọc thật sự rất mạnh, tôi
lại quỳ xuống xem livestream của cậu ta rồi."
"Tôi chưa bao giờ nghĩ lần này
hơn 60 tuyển thủ đều bị lợi dụng hết.”
"Trời ơi, tôi đã đến phòng phát
sóng trực tiếp của Hòa Ngọc, kỹ năng trình diễn của anh chàng đó ghê gớm vl,
tôi không thể bỏ qua."
"Tôi thì khác. Màn chiếu của
tôi có phòng phát sóng trực tiếp của nhiều người, xem cùng lúc luôn."
Đạn mạc đã biết chân tướng, tất cả
tuyển thủ ở cửa ải thứ hai đều đứng đó với mặt mày tối sầm, nhìn thẳng về một
hướng.
Bên cổng thứ hai có một hàng chữ lớn
màu vàng.
Đội một đã hoàn thành.
Mọi người: "…"
Vì thế —
Những người trong đội một đã vượt
qua cửa ải thứ hai từ lâu rồi sao?
Khi họ vẫn đang vật lộn với cửa ải
thứ nhất, họ đã vượt qua ải thứ hai và quay trở lại cửa ải thứ nhất.
Đây là lý do tại sao họ được bao phủ
bởi bùn, tên của cửa ải thứ hai là Trận
chiến biển bùn.
Đường Kha còn ngây người:
"Nhưng tôi vẫn không hiểu, bọn họ đã đi đâu?"
Sắc mặt của Eugene đen như mực, gã
đã nhận ra.
Lúc này, vẻ mặt của gã âm trầm nhìn
đường dây, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bọn họ đã đến ải thứ ba, cậu
không có đọc kỹ quy tắc sao? Ải thứ nhất và ải thứ hai đều ở dưới chân núi, ải
thứ ba và thứ tư là ở trên sườn núi, ải thứ nhất và thứ hai gần nhau, ải thứ ba
thì rất xa cho nên sau khi vượt qua ải thứ hai, có thể truyền tống đến tầng thứ
ba."
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều
hiểu.
"Mẹ kiếp, khó trách khắp người
đều là bùn đất, hóa ra là ở đây, sao tôi không nghĩ tới chứ?"
"Cửa ải thứ hai chắc rất khó
khăn, cho nên bọn họ mới chật vật như thế, nhưng bởi vì bọn họ là đội duy nhất
vượt qua cửa ải thứ hai, không có ai cản trở, cho nên cuối cùng cũng thành công
vượt qua."
"Thật là biết tính toán mà, vì
sao chúng ta không vượt qua ải thứ hai trước nhỉ?"
"Ai biết được ải thứ nhất và ải
thứ hai có thể vượt qua mà không cần theo thứ tự chứ?"
Từ ải thứ ba trở đi cần truyền tống
mới đi được, bọn họ chỉ có thể vượt qua hai ải trước, mà hai cửa ải đó lại liền
kề nhau, quy tắc không nói nhất định phải theo thứ tự vượt qua các cửa ải, tại
sao họ lại không nghĩ đến việc vượt qua cửa ải thứ hai trước chứ?
Nhân lúc người khác không để ý, mười
người họ cùng đi, nhất định sẽ qua được cấp thôi.
Trấn Tinh hít một hơi thật sâu, bình
tĩnh nói: "Sau khi Hòa Ngọc vượt qua cửa ải thứ hai rõ ràng là có thể trốn
đi, đợi chúng ta vượt qua cửa ải thứ nhất rồi mới quay về, nhưng vì trang bị
của cửa ải thứ nhất, vì để tiếp tục dẫn trước chúng ta một ải mà họ lại quay
trở lại ải thứ nhất, hợp tác với chúng ta, dùng sức mạnh của chúng ta cùng vượt
qua ải thứ nhất đó."
Cách Đới với tiếng chửi thề bùng nổ:
"Chết tiệt."
Thật sự bị lợi dụng hết rồi.
Vì vậy, đây là một mũi tên trúng hai
đích, một bộ đồ trong một bộ đồ.
Không chỉ có thể nhận được trang bị
của hai cửa ải mà còn dẫn trước họ một cửa ải, mỗi đội đều mất người ở ải thứ
nhất, chỉ có đội một là không mất một ai.
Annie sửng sốt một hồi, giơ ngón
giữa lên, nghiến răng nghiến lợi.
"Hòa Ngọc, ông nội nhà cậu.”
Ải thứ ba.
"Ha ha ha —" Seattle cười
thành tiếng, nghiêng người qua lại: "Cậu thấy sắc mặt của họ không? Lúc
chúng ta biến mất đó, sắc mặt của họ đẹp thật sự đấy."
Vạn Nhân Trảm đắc ý nói: "Giờ
chỉ sợ nhìn sẽ càng đẹp hơn, đáng tiếc chúng ta không nhìn thấy được, thật đáng
tiếc."
Harvey cũng vui vẻ: "Khán giả
thấy được mà, ha ha ha."
Early ngẩng đầu giễu cợt nói:
"Bọn họ còn muốn tính kế chúng ta, ai tính kế ai chứ?"
Họ có trang bị của hai cửa ải và bỏ
xa những người khác một cửa ải, đơn giản là đã kiếm được một món lớn, chiến
thắng một cách mỹ mãn.
Trảm Đặc sững sờ nhìn Hòa Ngọc:
"Vậy biện pháp này của Hòa Ngọc thật sự rất thông minh."
Trong lòng anh ta không khỏi suy
nghĩ, Lam Tinh đã sản sinh ra loại tuyển thủ biến thái nào vậy? Lăng Bất Thần
đã đủ thần kỳ rồi lại còn có một Hòa Ngọc mưu trí hơn người.
Với tám điểm năng lực chiến đấu,
cậu chơi với hơn sáu mươi tuyển thủ trong tiếng vỗ tay, người này thật đáng sợ.
Giọng nói của Trảm Đặc vang lên,
hiện trường đột nhiên trở nên im lặng.
Hòa Ngọc - người mà họ oán trách lúc
đầu, lại thực sự đã nghĩ ra cách, và nó thực sự đã thành công.
Cho dù họ không muốn nhưng phải thừa
nhận rằng nếu không có Hòa Ngọc, cuộc tranh tài này của họ sẽ rất nguy hiểm.
Cậu mang đến nhiều nguy hiểm hơn
nhưng cũng giải quyết được nó.
Ngay cả khi vượt qua ải thứ hai, cậu
cũng đã sắp xếp tỉ mỉ trong kế hoạch và triển khai.
Người này thật sự rất đáng sợ.
Ánh mắt của mọi người rất phức tạp.
Nhưng dường như Quỳnh đã nghĩ đến điều
gì đó, nâng vành mũ lên và nhìn Hòa Ngọc một cách nghi ngờ: "Chúng ta đều
không bỏ phiếu để loại bỏ nội gián trong hai cửa ải trước."
Hòa Ngọc đang ghi chép gì đó vào sổ
tay, nghe vậy tay của cậu hơi khựng lại, đôi mắt qua kính nhìn sang Quỳnh, bắt
gặp ánh mắt của cô ta, bình tĩnh lại tự nhiên nói: "Bỏ phiếu quan trọng
hơn hay mạng sống quan trọng hơn? Hơn nữa, vừa rồi chúng ta không thể lãng phí
một giây nào."
Sau khi vượt qua ải thứ hai, họ phải
ngay lập tức quay lại ải thứ nhất.