Hòa Ngọc bật cười, Trấn Tinh cũng không nhịn được cười theo.
Gã nhìn có đôi phần lưu manh, nhất là khi chơi rubik, đôi mắt phượng hơi híp lại có sức hấp dẫn khó tả. Song gã lại là người cố chấp và chính trực, không “phóng lưu” giống như Eugene, cũng không “nghiêm túc” giống như Bạc Kinh Sơn.
Loại khí chất mâu thuẫn này trên người của Trấn Tinh lại vô cùng thích hợp, tạo cho gã không thua kém những gương mặt mẫu ở hành tinh Cơ Giới và cũng khiến người khác nhìn là không thể rời mắt.
Lúc này gã nở nụ cười, trong đôi mắt phượng hẹp dài như có ánh sáng, tràn ngập những ngôi sao lấp lánh, giọng nói trầm khàn cuốn hút: “Quả nhiên cái gì anh cũng biết.”
Gã không hề bất ngờ, bởi vì chuyện gã có thể nhìn ra thì người thông minh như Hòa Ngọc chắc chắn cũng có thể nhìn ra.
Phó bản <Giống loài suy tàn> này, nếu như gã không rời khỏi trước và xem toàn bộ quá trình, e rằng cũng sẽ không nghĩ kỹ vấn đề trong đó, mà Hòa Ngọc ở trong trận lại vô cùng rõ ràng, thật sự khiến người khác phải khâm phục.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play