Chắc vì đề tài này tương đối dễ nên cả hai dự kiến tầm hai tuần sẽ hoàn thành, vì bọn họ là đang nghiên cứu phân bón tăng trưởng cho cây mà. Nhưng phân bón này vẫn phải đảm bảo an toàn và phù hợp với loại đất đã nghiên cứu trước đó.<code> Trước hết cả hai sẽ dành toàn bộ thời gian chủ yếu để tìm và nghiên cứu các thành phần có trong phân bón, ngay cả phân bón thiên nhiên cũng được bọn họ thu thập về. </code>“Hạ Hạ lấy dùm anh chai dung dịch kia với, cái lọ màu trong ở trên kệ màu xanh ấy”

“Vâng”<code> Mộc Hạ đang đọc qua một lượt các thành phần trong các loại phân bón hoá học, nghe thấy Dương Hồng nói vậy cậu liền dẹp đống giấy đó qua một bên mà đứng dậy lấy đồ dùm đàn anh. Mộc Hạ đúng như những gì đã đánh trong bản đăng ký, cậu chỉ có việc hướng dẫn cho Dương Hồng mà thôi. Ý là cậu vẫn sẽ tham gia và cùng làm dự án, nhưng những gì mấu chốt quan trọng nhất để tạo nên một sản phẩm phân bón thành công và phù hợp với mọi loại đất trồng thì đều sẽ do Dương Hồng đảm nhiệm. </code>“Của anh đây ạ”

“Cảm ơn em”

“Vâng, không có gì đâu ạ.”<code> Mộc Hạ đưa lọ dung dịch cho Dương Hồng xong thì cũng quay lại chỗ ngồi để tiếp tục phân tích các thành phần của phân bón, cậu đôi lúc cũng sẽ nhìn qua để quan sát tiến độ làm việc của Dương Hồng. Dương Hồng tuy còn chậm trong một số kiến thức về nghiên cứu phân tích mẫu, nhưng bù lại con người này lại vô cùng chăm chỉ và nghiêm túc. Đúng là con người ta có thể không thông minh, làm việc có thể chậm hơn so với người khác. Nhưng không vì vậy mà có thể đánh đồng tất cả những người như vậy một cách phiến diện và đầy tiêu cực. Nhỡ đâu một mai đẹp trời bản thân mình sẽ bị vả mặt thật đau khi nhìn thấy thành công của người đó thì sao. Cứ như thế cả hai nghiên cứu và tìm tòi chăm chỉ đến tận tối liền tan trường, một ngày làm việc quá nhiều chữ khiến Dương Hồng trông rất bơ phờ. </code>“Chú em à, chú ghê thật đấy. Đọc nguyên đống thành phần gồm chữ tiếng việt và tiếng anh như vậy mà không thấy nặng đầu sao.”

“Không sao ạ, em quen rồi. Với lại đọc nhiều sách có thể cải thiện dung lượng của não bộ đấy ạ. Anh nên thử đi ạ”

“Được rồi, anh sẽ đọc thêm sách. Làm anh ai lại để thua đứa em trai nhỏ của mình được chứ”

“Vâng”<code> Mộc Hạ khẽ cười vì độ trẻ con của người kia, Dương Hồng dường như đã lấy lại tinh thần hơn rồi. Trời cũng đã trễ, chuyến xe bus cuối cùng cũng không còn. Mộc Hạ ủ rũ mà thở dài đứng ở chạm xe. </code>“Hay là bắt taxi về nhỉ?”

“Dù gì nhà cũng xa quá đi mất”<code> Sau một hồi suy nghĩ thì từ đâu một chiếc ôtô đi tới dừng ngay trước mắt cậu, Mộc Hạ ngơ ngác mà nhìn. Bỗng từ trên xe một thanh niên cao ráo bước xuống, anh ta nhanh nhẹn mở cửa xe sau đó khép nép mà nói với cậu. </code>“Mời cậu Hạ lên xe, tôi là người của Triệu Tổng. Ngài ấy bảo tôi tới đưa cậu về nhà ạ”

“Triệu Tổng? Đó là ai vậy? Tôi căn bản không có quen biết nhân vật lớn này. Hay mấy người định bắt cóc rồi cướp sắc tôi vậy, tôi biết tôi cũng có một chút xíu nhan sắc nhưng tui không dễ dụ đâu đấy”<code> Người ta bị cậu coi là quân bắt cóc như vậy cũng đủ xịt keo ngang rồi, gặp cái tên Hàn Phong kia quan sát phía sau màn hình máy tính cứ cười mãi. Nếu Mộc Hạ mà biết bản thân bị hắn theo dõi như này chắc đấm chết hắn mất. Quay lại bên anh vệ sĩ, vì quá rối ren trong tình huống này nên anh chỉ có thể nở một nụ cười đầy tự tin và gọi điện hỏi ý kiến Boss đại nhân nhà mình.</code>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play