Cả hai cùng trở về ngôi nhà, nơi đã được dọn dẹp cẩn thận và sắp xếp gọn gàng. Lâm Hạ Y sử dụng thánh lực giấu đi sự hiện diện để theo dõi cậu trong một thời gian dài, nên hiện tại cô đã không còn đủ sức để tiếp tục.
“Anh... Anh đi tắm đi. Em sẽ nấu cơm cho anh. Anh ăn mì nhiều ngày rồi đấy.” Lâm Hạ Y nói và bước thẳng vào bếp. Vương Dư Huy cảm thấy giọng cô hơi lạ nhưng rồi cũng chỉ lướt qua và đi tắm theo lời cô.
Mùi thơm từ nhà bếp thoang thoảng lan tỏa, Vương Dư Huy bước ra từ phòng tắm, anh mặc một chiếc áo thun trắng và khoác trên vai là một chiếc khăn lông cùng màu, một vài sợi tóc vẫn còn ướt nhè nhẹ. Lâm Hạ Y đã sắp xếp thức ăn trên bàn, cười mỉm nhìn anh: “Em đã nấu theo những món mà anh dạy em đấy.”.
Cô tiến lại gần, kéo tay cậu ngồi xuống ghế và đứng phía sau, cầm chiếc khăn lông: “Anh để em lau tóc cho.”
Cử chỉ êm ái, dịu dàng của cô cũng chẳng thể làm thay đổi vẻ mặt vô cảm của cậu. Vương Dư Huy vẫn ngồi yên trong khi cô lau tóc cho, cậu lấy đôi đũa và muốn thử khả năng của học trò. Lâm Hạ Y đang tận hưởng những lọn tóc mềm mại của cậu khi bất ngờ cô khựng lại, đôi mắt trợn tròn không thể nói lên điều gì. Bàn tay của cô, những ngón tay cứ như mờ mờ ảo ảo... Một lúc sau, cảm giác trở lại bình thường nhưng mang theo một cấp báo đỏ.
Cậu không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào phía sau lưng, nên cậu lên tiếng: “Sao vậy?”.
Khi nghe cậu nói, cô hơi giật mình, sau đó cười hì hì rồi ôm lấy cổ cậu: “Hương vị thế nào? Có ngon không?”.
Vương Dư Huy không đáp gì, chỉ gật đầu nhẹ. Một cảm giác ấm áp từ cô truyền qua khi ôm lấy cậu, tạo nên nhiệt độ dễ chịu. Lâm Hạ Y ngồi xuống ghế bên cạnh, lấy đũa và bắt đầu ăn. “Cái gì vậy? Nó... nó ngọt quá...”.
Cô gắp miếng rau xào và đưa vào miệng, cảm thấy khó khăn khi nuốt xuống. Rau xào ngọt vậy sao? Không phải rau ngào đường chứ? Lâm Hạ Y quay sang gương đôi mắt đáng thương nhìn cậu, lần trước cô làm thành công nhờ có sự chỉ dẫn của cậu... Nhưng lần này không có cậu bên cạnh, nên cô làm nói với hương vị một cách dỡ tệ.
“Ăn mì vậy…” Cô thở dài một hơi rồi dọn thức ăn trên bàn đi, cậu muốn ngăn lại. Không nỡ bỏ đi những món cô nấu nhưng lòng cứ chần chừ. Thế là cả hai mỗi người một ly mì gậm nhắm.
Hôm sau, sáng sớm cậu định xuống bếp lấy nước uống thì bắt gặp một tên đàn ông lạ mặt đang nói chuyện với cô.
Vương Dư Huy nắm lấy tay cô, theo bản năng chắn trước bảo vệ, giọng nói đề phòng: “Anh là ai?”
Câu hỏi khiến cô đứng hình, người đàn ông trước mắt hơi cau mày. Lâm Hạ Y hoảng trong lòng, sao cậu có thể, có thể nhìn thấy tiền bối Ngô Ảnh Quân chứ? Ngô Ảnh Quân là một thiên thần không thực thể cơ mà.
Đợi mãi mà người đối diện không lên tiếng, Vương Dư Huy mất hết kiên nhẫn thì cô đi đến trước mặt câu: “Tiền bối… À không, anh ấy là bạn của em.”
“Bạn?” Cả Vương Dư Huy và Ngô Ảnh Quân đồng thanh lên tiếng.
“Em rời nhà một lát, trở về sẽ giải thích với anh sau.” Cô gấp gáp nói với cậu rồi quay sang nắm lấy cổ tay anh ta: “Tiền bối Ảnh Quân, đi với em!”
Lâm Hạ Y kéo anh ta rời đi trước mặt cậu, Vương Dư Huy nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của cô mà lòng chợt hoảng. Ảnh Quân? Cái tên khắc sâu vào tâm trí cậu, đây là người mà trong mơ màng cô đã gọi với giọng chân thành để xin lỗi.
Tại một nơi vắng vẻ, cô kéo anh ta ra đây rồi như người mất hồn nghĩ về lí do tại sao cậu lại nhìn thấy thiên thần. Ngô Ảnh Quân lên tiếng: “Trong hôm nay, giết chết cậu ta đi.”
Lâm Hạ Y sửng sốt: “Anh nói gì vậy tiền bối?”
“Nói em mau giết cậu ta.” Ánh mắt anh ta cương định nhìn cô, trong thật máu lạnh.
“Giết gì chứ? Có thiên thần nào lại đi tước đoạt sinh mạng con người không? Em biết em đang trèo cao khi sống với tư cách là một con người, nhưng… nhưng em muốn vậy, em khao khát cuộc sống này… Tiền bối…” Giọng nói của cô nhỏ dần.
Giọng nói của Ngô Ảnh Quân càng trở nên quyết đoán, sự trầm lặng khiến cô lạnh sống lưng sợ hãi: “Tướt đoạt sao? Phải gọi là trả mạng chứ. Em quên rằng cậu ta đã chết rồi sao? Là em mang đến sự lựa chọn phản đối cái chết cho cậu ta.”
Lựa chọn phản đối cái chết? Này mà cũng được sao? Lâm Hạ Y không biết bằng cách nào, nhưng giữa cậu và cô có một mối duyên, điều này là chắc chắn.
“Em không hề trèo cao, mà ngược lại em đang hạ thấp bản thân mình. Chỉ là một mạng người, thiên thần như em có thánh lực siêu nhiên, con người phải ca tụng em.”_Ngô Ảnh Quân.
“Nói dối! Thiên thần có gì tốt chứ… nhàm chán, vô vị, không mục đích, không lý tưởng. Chỉ như một linh hồn bị vứt bỏ, bị lãng quên lang thang bên lề xã hội không ai biết tới.”
“Chẳng phải như thế rất tốt sao? Tự do, không bị ràng buộc… Nói tóm lại em mau hoàn thành nhiệm vụ để quay về cho anh, trong ngày hôm nay!”.
Anh ta đùa sao? Thiên thần trong mắt con người như thần tiên có dáng vẻ sinh đẹp, mang ánh sáng, niềm tin và hy vọng. Vậy mà giờ lại không khác gì kẻ sát nhân. Nực cười thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT