Đến khoảng nửa đêm, Trình Hành đã chuẩn bị xong tất thảy, hắn nối các dây điện dài bao quanh lồng sắt. Trong cơn mơ màng tỉnh giấc, Lâm Hạ Y luôn nghe thấy tiếng cười điên dại văng vẳng, nhìn đống dây điện mà cô như bị bóp nghẹn không thốt nên lời, chỉ biết mở to mắt nhìn sợ hãi.
“Tỉnh rồi à, cái lồng này có thiết kế rất đặc biệt, một lát chỉ tê tê chút thôi, sẽ không đau đâu…” Giọng nói của Trình Hành rùng rợn, ánh đèn bị tắt mất, dường như hắn đang muốn thấy ánh sáng vàng trong đôi đồng tử của cô. Trước mặt còn có một máy quay đang chiếu thẳng về phía cái lồng. Hắn bảo cô ngoan ngoãn để giữ sức như một thần chết yêu cầu linh hồn từ bỏ sự sống.
Lâm Hạ Y tâm trí hoảng loạn, dõi theo hành động của Trình Hành, cô co ro như một chú chuột cống. Khi hắn tiến lại vách tường, cầm lấy ổ cắm điện. Lâm Hạ Y hốt hoảng hét toán lên: “Không! Dừng lại! Dừng lại đi! Đừng mà!”.
Thấy cô như vậy hắn lấy tay che miệng cười thích thú: “Này… nhìn xem--”.
Trong nháy mắt, khi cái chuôi cắm cách phích điện của vài xen-ti thì Trình Hành bị một lực đẩy tác động mạnh làm hắn văng ra mấy mét đập người vào bàn, các ống nghiệm, giấy tờ, kính hiển vi,.. rơi tứ tung trên mặt đất tạo nên âm thanh cực lớn.
Lâm Hạ Y cũng sửng sốt, cô nhìn hắn rồi nhìn sang người đột ngột xuất hiện đấy. Lại là bộ vest đen quen thuộc, khuôn mặt nghiêm nghị, anh ta nhìn Trình Hành nghiến răng. Thấy anh ta cô liền không tự chủ được bản thân, sương mắt đầm đìa, đôi má đỏ ửng tủi thân: “Tiền bối… Tiền bối Ảnh Quân.”.
Ngô Ảnh Quân quay sang nhìn bộ dạng thê thảm của cô, hơi cau mày. Lâm Hạ Y tự biết mình vô dụng, nhưng trong tình cảnh bất lực này có thể làm gì chứ. Anh ta dịch chuyển tức khắc đến trước cái lồng, từ lòng bàn tay truyền ra nguồn sức mạnh làm móp méo các thanh sắc, cô cũng nhân cơ hội đó chui ra chạy sà vào lòng Ngô Ảnh Quân.
Anh ta khựng lại một chút rồi cũng xoa đầu an ủi cô, thấy cô gái nhỏ khóc nấc trong lòng, anh ta giận dữ nhìn tên Trình Hành đang ngạc nhiên ở đó, bỗng hắn ta cười rộ lên: “Haha… Sức mạnh đó… Giống loài siêu nhiên…”.
Ông ta vội vàng đến máy quay đã bật từ lâu, Ngô Ảnh Quân điều khiển chiếc kiến hiển vi cho nó bay đến va mạnh vào chiếc máy quay, cả hai vỡ tanh bành trước sự hốt hoảng của Trình Hành. Hắn bực tức la lên.
Cô giật mình lại bị anh ta ôm chặt lấy, Lâm Hạ Y uất ức lắm, mặc dù không phải con người như cô cảm nhận được hơi ấm của anh ta, cảm nhận được sự bảo vệ này. Đối với cô, Ngô Ảnh Quân như một người anh trai vậy…
Có tiếng còi xem cảnh sát, Ngô Ảnh Quân quăng giấy tờ rơi rải rác khắp sàn, hình như là các bằng chứng phạm tội của hắn ta. Trình Hành sợ hãi với tiếng còi, sợ hãi anh ta. Hắn vội vàng nhặt giấy tờ như chó gặm xương. Mặc dù không biết tương lai hắn ra sao, nhưng cứ mở miệng là “người ngoài hành tinh, thực thể thiên thần”… Đoán chắc rằng hắn sẽ được đưa vào viện tâm thần thay vì đồn cảnh sát.
Trên sân thượng của một tòa nhà cao chọc trời, cô gái nhỏ với thân hình mảnh mai trơ người trước những cơn gió lạnh. Ngô Ảnh Quân tỉnh táo cởi chiếc áo ngoài của mình và khoác lên cho cô. Từ khi bắt đầu đến giờ, anh ta không nói một lời nào. Lâm Hạ Y nhìn anh ta, đôi mắt cô vì khóc nhiều mà trở nên sưng húp: “Tiền bối, cảm ơn anh đã cứu em. Em xin lỗi vì đã mâu thuẫn với anh và đặc biệt xin lỗi vì cố tình lẩn tránh gặp mặt anh.”.
Giọng nói cô nhỏ nhẹ rất êm tai, đợi mãi Ngô Ảnh Quân không đáp làm cô càng thấy tội lỗi hơn. Nhưng rồi anh ta thốt lên một câu làm cô chết lặng: “Anh tìm được cách khiến em trở về như cũ rồi, nó đơn giản hơn anh nghĩ.”.
Nghe như vậy, cơ thể cô trơ mình vào vực thẳm buồn thảm. Cô thầm hỏi tại sao không thể tìm ra cách giải quyết nhanh chóng hơn… Tuy nhiên, tâm can cô không cho phép. Cuộc sống hiện tại là thứ mà cô thèm muốn hơn bao giờ hết. Cô nhớ Vương Dư Huy, nhớ những ngày tháng ở bên cạnh cậu, chỉ cần nghĩ đến cậu, trái tim cô lại trở nên đau thắt. Mắt cô lại đỏ hoe, bây giờ thật muốn ôm cậu, Lâm Hạ Y xoay mặt chỗ khác, mím chặt môi. Nếu trở về làm một thiên thần vô vị, cô sẽ không còn được đi học, không gặp được Hứa Thiên Việt, càng không trực tiếp nhìn thấy nụ cười của Vương Hiểu Phong nữa.
Lâm Hạ Y hít sâu một hơi, cố gắng nở một nụ cười tự nhiên và thay đổi giọng nói của mình: “Trước khi trở về, em cần phải giải quyết một số vấn đề, mong anh hiểu... Nhưng để trở thành một thiên thần quay lại như trước kia thì cần làm gì vậy anh?”.
Ngô Ảnh Quân bắt đầu giải thích: “Vương Dư Huy không phải là linh hồn cuối cùng em đến gặp sao? Nếu người đó còn sống, thì không có sự thông báo gọi đến để đón linh hồn. Điều này chỉ chứng tỏ Vương Dư Huy đã phản đối cái chết một cách thần kỳ nào đó, chỉ cần khiến cậu ta kết thúc mạng sống, coi như là em đã hoàn thành nhiệm vụ của mình”.
Lâm Hạ Y một lần nữa chết lặng, trong lòng cô trộn lẫn sự kinh ngạc và hoang mang không thể tin nổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT