__Kỳ Minh Nguyệt__

Từ khi sống trong Khương gia, mẫu thân không thể bảo hộ nàng, phụ thân lại càng không hỏi đến. Trước nay đều là nhờ nàng nói năng hành xử cẩn trọng, mọi chuyện đều nhịn xuống khiến cho người khác không bắt được một chút sai lầm mà trôi qua ngày nhưng cuối cùng vẫn khiến cho Khương phu nhân nghi kị.

Khương Nhu nghĩ vậy vành mắt cùng đều đỏ lên, rơi xuống hai giọt nước mắt

Khương phu nhân thu lại nụ cười, trên mặt hiện lên một tia lo lắng: - Nhu nhi ngươi làm sao vậy? Hay là có điều gì bất mãn với sự an bày của mẫu thân?

Khương Nhu lắc lắc đầu, dùng ngón tay mảnh khảnh xoa xoa khóe mắt run giọng nói: - Nhu nhi không dám

- Vậy... _ Khương phu nhân còn chưa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm trầm thấp

- Ở đây đang làm gì?

Khương phu nhân tức khắc ngậm miệng, nhìn Khương Ngạn từ cửa đi đến

Khương Ngạn ở trong cung đảm nhận chức Thái phó của Thái tử, luôn luôn hành xử nghiêm khắc, một bộ dáng đều là không giận tư uy, hiện giờ ông vừa hỏi một câu trong phòng liền an tĩnh như chết, thanh âm Khương Nhu nức nở truyền vào tai mọi người rõ ràng.

Khương Ngạn tuy rằng từ xưa đến nay không nhúng tay vào chuyện trong nhà nhưng cũng chưa bao giờ thể hiện ý khinh thường Khương Nhu, cũng xem như từ nhỏ đến lớn không thiếu qua Khương Nhu thứ gì. Khương phu nhân cũng lấy tư thái chủ mẫu bao dung quản lý gia sự, ở trước mặt Khương Ngạn đối với hai nữ nhi đều bình đẳng như nhau, nhưng cuối cùng sự thật là như thế nào chỉ có trong lòng bà hiểu rõ, hơn nữa cũng không dám để Khương Ngạn biết được.

Bà ta thấy được phu quân nhà mình tới liền đeo lên mặt nạ hiền huệ như ngày xưa, nhẹ giọng nói: - Hôn kỳ thật nhanh sẽ đến, thiếp kêu Nhu nhi lại dặn dò vài chuyện thôi

Khương Ngạn nhìn bà ta một cái sau đó lại nhìn về phía Khương Nhu: - Chỉ là dặn dò vài câu tại sao con bé lại khóc?

Khương phu nhân cười: - Là trách thiếp vừa rồi hơi nghiêm khắc, Nhu nhi lại chưa từng nghe qua ban thưởng nhà vương hầu nên mới khẩn trương mà khóc _ Nói xong liền muốn kéo tay Khương Nhu

Nhưng Khương Nhu ngày thường luôn dịu dàng ngoan ngoãn lại lùi về phía sau hai bước, tránh khỏi tay bà, trực tiếp hướng Khương Ngạn quỳ gối trên mặt đất

Khương Ngạn cuối đầu nhìn nàng, nàng liền khóc ra nói: - Phụ thân, nữ nhi không dám hy vọng xa vời được nở mày nở mặt nhưng phụ thân người cũng không thể không để ý đến thể diện Khương gia ta

Khương Ngạn nhíu mày: - Tại sao con lại nói như vậy?

Khương Nhu xoa xoa khóe mắt nức nở nói: - Úc gia sính lễ phong phú, hồi môn của nữ nhi nếu thua kém quá nhiều chỉ sợ sẽ khiến người ngoài khinh thường Khương gia ta, mong rằng...mong phụ thân xem xét

Khương Ngạn là người nhạy bén, nghe nàng nói như vậy đã hiểu được ngọn ngành mọi chuyện, Khương phu nhân trước mặt ông luôn làm người lễ độ nhưng thời điểm quan trọng này lại phạm phải sai lầm làm Khương Ngạn nhìn đến khiến cho bà trắng bệch mặt mày

Khương Nhu trước giờ luôn luôn mềm mỏng dễ bảo, hôm nay sao lại như này...

Khương Ngạn trầm giọng nói: - Úc gia sính lễ phong phú, Khương gia ta cũng nên cho một phần hồi môn tương tự, cửa hàng điền trang cùng ngân lượng cứ việc lấy ra, Khương gia ta chẳng lẽ đến hồi môn cũng không đưa nổi một phần như vậy sao hả? Nàng thân là chủ mẫu, việc này nên làm như thế nào mới thỏa đáng chắc không cần ta phải bận tâm tới đi

Khương phu nhân siết chặt ngón tay: - Thiếp hiểu

Khương Ngạn lại nhìn về phía Khương Nhu: - Đứng lên đi

Khương Nhu chậm rãi đứng thẳng, hướng hai người hành lễ: - Đã khiến cho phụ thân cùng mẫu thân lo lắng, Nhu nhi xin cáo lui

Ra đến cửa, Niệm Đông đã sớm đợi không kịp vội vàng tiến lên nắm tay nàng: - Phu nhân có khó xử cô nương không? Sao đôi mắt đều đỏ lên rồi?

Khương Nhu lắc đầu, dùng tay phất qua mồ hôi trên trán, nhìn về Phán Tình đứng ở một bên: - Cũng may ngươi dẫn phụ thân đến kịp

__Kỳ Minh Nguyệt__

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play