(Bộ truyện này chưa thông qua sự cho phép của tác giả và không mang mục đích thương mại, vui lòng không mang đi nơi khác, nếu có cảm phiền liên hệ trực tiếp với editor và ghi rõ nguồn gốc, xin cảm ơn)

__Kỳ Minh Nguyệt__

Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào từ song cửa sổ chạm khắc hoa rỗng, rơi xuống mặt đất tạo thành loang lổ vệt sáng

Một thiếu nữ ngồi ở giữa nhà, an an tĩnh tĩnh đùa nghịch vật trong tay. Nàng có dáng người eo thon vai nhỏ, mặc trên mình một bộ váy áo màu xanh nhạt khiến cho làn da càng trở nên sáng ngời, cần cổ trắng nõn lộ ra cũng thêm phần oánh nhuận, nàng có một khuôn mặt hình trứng ngỗng nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, chỉ là kia một đôi mắt hạnh xinh đẹp lại để lộ ra thần sắc nhạt nhẽo.

Phán Tình thấy nàng cuối đầu, không nói một lời đùa nghịch vòng tay đến nửa ngày, nhịn không được mở miệng: - Tiểu thư, người có muốn nô tỳ mang đến Châu Ngọc Hiên xem qua không?

Khương Nhu nghe tiếng nàng hỏi cũng không ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: - Không cần

Nàng nhìn chuỗi vòng trong tay, hai đầu lông mày đều nhíu lại. Hôm nay sau khi dùng cơm sáng, trên vòng tay liền tự dưng rơi mất một hạt châu, chiếc vòng này được đeo trên tay nàng từ lâu rồi nhưng lại chưa bao giờ xuất hiện qua tình huống như vậy. Vòng là do mẫu thân để lại cho nàng, là vật hộ thân được truyền lại trong tộc nên bên trong tất nhiên cũng ẩn giấu một bí mật nào đó, nàng vốn không thể đưa cho người khác nghiên cứu đành phải tự mình xem qua, chỉ là xoay đi xoay lại hơn nửa canh giờ cũng không có được một chút thành quả.

Khương Nhu đang ngưng thần tự hỏi, bên ngoài lại truyền đến một tiếng hô vội vàng: - Tiểu thư!

Nàng ngẩng đầu đã thấy Niệm Đông từ trong viện chạy chậm tới, nhẹ thở gấp nói: - Tiền viện truyền lời nói là trong cung có người đến, kêu người mau ra lãnh chỉ

Phán Tình mở to hai mắt: - Người trong cung đến?

Khương Nhu trên mặt không biểu hiện gì, nàng trầm mặc đứng lên, đem hạt châu rơi xuống thu vào trong khăn tay: - Như vậy liền đi qua thôi

Khương Nhu ở tại Tây viện, bên này luôn luôn yên tĩnh, trừ bỏ hai nha hoàn bên người cùng ma ma giáo dưỡng từ nhỏ thì không còn hạ nhân nào khác. Chỉ vì mẫu thân nàng từng ở đây nên sau khi mẫu thân qua đời Khương Nhu cũng không có chuyển sang viện khác, Khương phu nhân từ trước đến nay đối với nàng đều lãnh đạm ngầm đồng ý nên cũng chưa từng hỏi qua.

Xuyên qua cửa viện, vội vàng đi ra sảnh ngoài liền thấy Khương gia một nhóm người đều quỳ trên mặt đất, cung nhân đến từ trong cung đang đứng chờ ở phía trước, trong tay cầm thánh chỉ vàng kim. Khương gia chủ nhân đều ở tại Đông viện nên đã đến từ sớm, chỉ có mình nàng khoan thai đến muộn, Khương Nhu trong lòng trầm xuống, trực tiếp tiến lên quỳ lễ, chờ cung nhân tuyên chỉ.

Cung nhân cũng không chậm trễ, thấy nàng tới liền trực tiếp mở miệng: - Khương Nhu tiếp chỉ

- Thần nữ tiếp chỉ

- Bệ hạ có chỉ: Trẫm nghe nói nữ nhi Khương thái phó tính tình ôn nhu, dung mạo xuất chúng. Nay Định Quốc Hầu Úc Tử Tiêu đến năm nhược quán, đã đến lúc đón dâu, cảm thấy xứng đôi cùng hiền nữ. Trẫm vô cùng hài lòng, nên quyết định đính hôn cho Khương Nhu trở thành chính thê. Tất cả lễ nghi giao cho Lễ bộ cùng Khâm Thiên Giám cùng xử lý, chọn ngày tốt thành hôn

Một chỉ tuyên xong, người quỳ trên mặt đất lại là những thần sắc khác nhau

- Tạ long ân Hoàng thượng _ Khương Nhu ngẩng đầu tiếp chỉ, khóe mắt liền nhìn đến trong tay Khương Ngưng cũng cầm một trương thánh chỉ khác, giờ phút này mặt mày đều ức chế không được sự vui sướng, lộ ra biểu cảm hạnh phúc

Lúc này Khương thái phó không có ở nhà, thái giám sau khi tuyên chỉ xong cũng lập tức rời đi. Thấy cung nhân đều đi mất, Vương ma ma bên người Khương phu nhân rốt cuộc nhịn không được mở miệng cười nói: - Cùng một ngày đã lãnh được hai đạo thánh chỉ, đều được Hoàng thượng tứ hôn, đây là cỡ nào vinh dự

Ngay cả Khương phu nhân luôn luôn lãnh đạm trên mặt cũng hiện lên thần sắc vui sướng, đem Khương Ngưng kéo qua nói: - Gả vào hoàng gia, từ nay về sau phải cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, nhất cử nhất động của con ở trong cung cũng đại diện cho sự sống của Khương gia ta

Vương ma ma híp mắt cười nói: - Phu nhân cứ yên tâm, tiểu thư thông minh như vậy, tất nhiên có thể được Thái tử yêu thích, tương lai còn có thể trở thành Hoàng hậu

Khương phu nhân nghe vậy, sắc mặt đều lạnh xuống, liếc mắt nhìn bà ta một cái, Vương ma ma liền biết bản thân nói lời không nên, vội vàng cúi đầu xuống: - Nô tỳ nhất thời mau miệng, xin phu nhân trách phạt

Khương phu nhân không muốn cùng bà ta nhiều lời, chỉ liếc mắt nhìn Khương Nhu một cái, Vương ma ma hiểu ý đi tới cười chúc mừng Khương Nhu: - Nhị tiểu thư thật là có phúc, ta thấy trong cung là có ý muốn để cho tiểu thư cùng Thái tử phi đồng thời xuất giá đây.

Người này ngoài miệng nói lời dễ nghe, biểu hiện lại không ra một chút chân thành, Khương Nhu đã quen nhìn Vương ma ma miệng lưỡi lợi hại, chỉ bình đạm cười liền hướng Khương phu nhân vấn an, Khương phu nhân cũng hiếm khi đối với nàng có chút tươi cười, Khương Nhu nghe bà không mặn không nhạt dặn dò vài tiếng cũng không muốn ở lại liền xin phép cáo lui

Khương phu nhân nhìn thân ảnh Khương Nhu dần biến mất ở cạnh cửa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi

Đối với Khương phu nhân mà nói, hôm nay quả thật là vui như lên trời. Mười lăm năm trước, khi Khương Ngưng vừa tròn một tuổi không lâu, thế tử Úc gia đột nhiên hôn mê bất tỉnh, nghe nói Úc Hầu khi ấy nơi nơi tìm thầy trị bệnh nhưng đều vô phương, sau khi được một đại sư chỉ điểm thế nhưng hướng Thánh thường cầu cưới Khương gia chi nữ.

Lúc đó Khương Nhu chưa được sinh ra, nói đến Khương gia chi nữ ngoài Khương Ngưng ra còn có thể là ai nữa? Chỉ là năm đó Định Quốc Hầu Úc Thiệu danh khí nhất trời, là đệ nhất võ tướng của đất nước khiến cho phụ nữ đến trẻ em người người đều biết, mỗi lần ông hồi kinh đều có bá tánh tranh nhau đến xem, thanh to thế lớn khiến người ta không ngừng than thở.

Cho nên lúc trước khi Úc Thiệu cầu ý chỉ kia bà nguyên bản cũng vui vẻ đồng ý, chỉ là không lâu sau đó Úc Thiệu liền chết trận nơi sa trường, Úc Tử Tiêu lại ngày càng không nên thân, mỗi ngày đều lưu luyến nơi bụi hoa còn không nói, hơn nữa lại càng không màn thế sự, tính tình quái đản khiến cho hiện giờ Định Quốc Hầu chỉ còn lại một cái hư danh, làm sao bà nguyện ý đem nữ nhi gả qua đó được.

Mắt thấy Ức Tử Tiêu đến tuổi cập quan làm bà luôn nôn nóng trong lòng, Khương thái phó lại không quản tới những việc này thế nên bà cũng không thể nói. Huống hồ thánh thượng ban hôn lại càng không thể chối từ khiến cho bà một thời gian vừa sốt ruột vừa buồn bực

Hiện giờ...nghĩ đến thánh chỉ vừa được ban liền vô cùng vui mừng, Khương Ngưng không chỉ không bị tứ hôn cho tiểu Hầu gia không có tiền đồ trái lại còn được hoàng ân ban cho Thái tử làm Thái tử phi. Hôn sự với Úc gia liền để cho Khương Nhu đến gả, Khương phu nhân vì lý do này nhìn đến Khương Nhu cũng thuận mắt thêm vài phần, thật khó có được kêu nàng lại dặn dò đôi câu.

__Kỳ Minh Nguyệt__

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play