Khi chạy ra cửa sau, ta cởi bỏ chiếc long bào trên người. Mặc y phục bên trong dễ dàng di chuyển, muốn chạy thoát thân cũng rất nhanh. Tiểu Đào Hồng ôm hành lý của ta, ngẩn người ngồi xổm bên kia, ta chạy tới vỗ vỗ nàng ta: “Đi thôi, nhanh lên.”
Cổng cung chắc chắn không ra được, Cố Sâm nhất định sẽ phái người canh gác ở bên đó, cho nên hai người bọn ta nhanh chóng chạy về phía lãnh cung. Trong lãnh cung này có cái lỗ chó, tuy rằng thân là hoàng đế chui vào lỗ chó có hơi bất nhã, nhưng cứu lấy cái mạng này mới là quan trọng nhất.
“Biểu ca!” Sau lưng có người nhẹ giọng kêu lên.
Ta quay đầu lại, phát hiện Bảo Gia không biết từ lúc nào đã lẳng lặng đi theo phía sau ta. Nàng ta chạy đến bên cạnh ta, nắm chặt lấy tay ta: “Biểu ca, cho muội đi với.” Dưới ánh trăng, ta thấy được đôi mắt đỏ hoe của nàng ta, rõ ràng là nàng ta đã khóc. "Lời các người vừa nói ta đều nghe thấy hết rồi.”
Giờ không phải lúc nói nhảm, ta cũng không hỏi thêm gì nữa, vỗ nhẹ vào tay nàng ta tỏ vẻ an ủi, rồi sau đó cùng chui vào lỗ chó trốn đi.
Chúng ta đã thành công chạy ra khỏi hoàng cung, chuẩn bị tìm một nơi nghỉ chân trước, sau đó cố gắng ra khỏi thành. Tính thời gian, mẫu hậu và Thẩm tướng quân lúc này hẳn là đã rời khỏi thành. Ba người bọn ta lang thang trên con đường không một bóng người, cũng không tìm thấy một quán hàng nào còn sáng đèn.
Tiểu Đào Hồng đề nghị: “Không bằng đi phủ tướng quân đi, Nam Lăng vương nhất định sẽ không nghĩ tới bệ hạ sẽ đi phủ tướng quân đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT