Nháy mắt đã tới giờ cơm trưa, hai tiểu đội vẫn chưa có tin tức gì. Trần Hàn kéo Quý Phạm Thạc và Thư Trừng tới nhà ăn của cục Công an ăn cơm.
Quý Phạm Thạc cầm đĩa cơm khử trùng xem ngược xem xuôi, sau đó đi về phía khu đồ uống cạnh nhà bếp, dùng vòi nước nóng xối vào khay.
Thư Trừng nhìn về phía anh, thầm nghĩ: Có phải người này có chứng sạch sẽ không?
Trần Hàn đứng phía sau để ý thấy cô nhìn Quý Phạm Thạc, ông ghé sát vào tai cô, nói: “Pháp y Trừng, Phạm Thạc là nhân tài nên lắm thói quen kỳ quái lắm, sau này cô ở cạnh cậu ấy cô sẽ biết cậu ấy lạ đời thế nào. Nhưng cậu ấy vẫn là người tốt, chính trực, chung thủy, có trách nhiệm với việc và người của mình. Cậu ấy là người đàn ông tốt, sau này cô phải bao dung cho cậu ấy nhiều nhé.”
Thư Trừng không thân với Trần Hàn, cô chỉ đáp cho có: “Vâng.” Nói xong Thư Trừng mới nhận ra sao lời Trần Hàn nói lại có gì đó không đúng lắm nhỉ?
Mấy phút sau, ngâm xong đĩa cơm, Quý Phạm Thạc mới mang nó đi lấy cơm.
Thư Trừng không thích ăn thịt, nhất là thịt lợn. Trong “Bản thảo cương mục”* có nói: Lợn là loài vật không kén ăn, chỉ nằm yên, ít vận động, sống như một kẻ bệnh tật, thoải mái chuyện giao phối, thịt mang tính hàn. Hình tượng của lợn lại rất thô thiển, không loài vật nào kém hơn nó, nếu con người ăn thịt lợn sẽ bị lây tính của nó. Vậy nên khi còn con gái, lúc biết được điều này, Thư Trừng đã tránh ăn thịt lợn.
*Sách thảo dược nổi tiếng của Trung Quốc.
Nhưng hôm nay các món ở nhà ăn toàn là thịt lợn xào ớt, thịt lợn xào đậu chua, thịt lợn xào khoai tây, còn có rau cải cúc nồng nặc mùi khó chịu và trứng xào cà chua nhạt nhẽo. Hết cách, Thư Trừng chỉ đành cầm muôi to múc ít trứng xào cà chua vào đĩa, sau đó lặng lẽ rời đi.
Cảnh này đã bị Quý Phạm Thạc coi là kén ăn.
Trần Hàn lấy đồ ăn xong thì lập tức đi tới bàn trống cạnh cửa sổ, sau đó ông đứng dậy, vẫy tay với Thư Trừng và Quý Phạm Thạc còn đang lẫn trong dòng người.
Thư Trừng và Quý Phạm Thạc đi tới, hai người ngồi đối diện Trần Hàn.
Thư Trừng đặt đĩa xuống, Trần Hàn nhìn khay cơm ít ỏi của cô, nói: “Pháp y Trừng, thảo nào cô gầy thế, cô không ăn nhiều vào sao có sức phá án, bắt tội phạm được?”
Thư Trừng đáp: “Cháu không thích ăn thịt lợn.”
“Vậy sao.” Trần Hàn nhìn vào khay cơm của Quý Phạm Thạc, ông không nói gì, cứ thế gắp khoai tây trong khay của anh qua cho Thư Trừng.
Quý Phạm Thạc và Thư Trừng sững sờ nhìn ông, cuối cùng khoai tây trong khay Quý Phạm Thạc đã nhảy sang khay của Thư Trừng hết, Trần Hàn ngẩng đầu nhìn hai người: “Nhìn gì mà nhìn, ăn nhiều vào, chiều còn làm việc.”
Nhìn đống khoai tây chất thành ngọn núi nhỏ, Thư Trừng ngại ngùng không muốn ăn, cô nói với Quý Phạm Thạc: “Tôi đi lấy thêm một phần thịt xào khoai tây khác cho anh nhé?”
Không ngờ Quý Phạm Thạc lại mỉm cười: “Không sao, dù sao tôi cũng không thích ăn khoai tây.”
Thư Trừng bất an, cô muốn gắp khoai tây lại cho Quý Phạm Thạc, nhưng lại sợ anh chê. Cô muốn lấy phần khác cho anh, anh lại chủ động nói không cần. Sau khi do dự một hồi, Thư Trừng vẫn chọn gạt khoai tay ra, ăn cơm của mình.
Quý Phạm Thạc vừa ăn, Thư Trừng đã phát hiện ra một chuyện, người đàn ông này thuận tay trái, thảo nào Trần Hàn nói anh lắm thói quen lạ.
Thư Trừng vừa ăn được mấy miếng, An Khả liền gọi tới. Cô đã chỉnh âm lượng điện thoại thành nhỏ, nhưng Quý Phạm Thạc ngồi ngay cạnh vẫn nghe thấy được phần nào nội dung cuộc trò chuyện.
“Trừng, em ăn cơm chưa?”
“Em đang ăn.”
“Ăn với ai thế?”
“Với mấy người bạn.”
An Khả sững sờ: “Cái gì, em có bạn rồi sao? Không phải là trưởng phòng Quý kia đó chứ?”
“Có anh ấy.”
“Cậu ấy đồng ý phá án giúp em rồi sao?”
“Đồng ý rồi.”
“Phải rồi, Hứa Tuấn hẹn em đón Thất tịch chưa?”
“Rồi.”
“Vậy em thấy sao? Có đi không?”
“Em bận, không đi.”
“Vậy à, vậy em ăn đi, trước khi về nhà thì gọi cho anh, anh tới đón em.”
“Ừ, bye bye.” Thư Trừng vừa tắt máy đã thấy hai người đàn ông trước mắt đang suy tư điều gì đó.
Quý Phạm Thạc tò mò, người đàn ông vừa gọi cô là Trừng đó là ai? Lẽ nào là người rời đi cùng cô tối qua sao? Anh trai cô?
Cuộc gọi của Thư Trừng rơi vào tai Trần Hàn lại khiến ông nghĩ tới cuộc trò chuyện không đầu không đuôi của hai người Quý Phạm Thạc sáng nay, sau một hồi nhào nặn, ông đã đoán ra được mọi chuyện. Đầu tiên, chắc bố mẹ Thư Trừng đã gọi điện tới, sau một hồi hỏi han, cuộc đối thoại biến thành:
“Con gái, con đang ăn cơm cùng Phạm Thạc sao?”
“Vâng.”
“Cậu ấy đồng ý lời cầu hôn của con chưa?”
“Rồi.”
“Cậu ấy hẹn con đón Thất tịch rồi chứ?”
“Rồi ạ.”
“Cậu ấy nói sao?’
“Bận, không đi được.”
Trần Hàn lo lắng, chỉ còn ba ngày nữa là tới Thất tịch, nhất định phải phá án trước ngày đó, hoàn thành tâm nguyện cho Thư Trừng, cũng giúp người anh em Quý Trí Huy bớt một mối lo.
Nghĩ tới đây, Trần Hàn ăn ngấu nghiến, muốn nhanh chóng đi làm việc.
Ông vừa ăn được một nửa, Tiểu Đặng đã gọi tới: “Đội trưởng Trần, chúng tôi vừa tới nhà ba nhân viên giao hàng, thẩm vấn hai người đều thấy không có vấn đề gì, nhưng có một người tên Đàm Khải không ở nhà. Nghe hàng xóm anh ta nói khoảng thời gian này họ rất ít khi thấy Đàm Khải về nhà.”
Trần Hàn đập bàn, vui mừng nói: “Chính là cậu ta. các cậu lập tức điều tra trên đường gần nhà cậu ta có camera không, nếu có thì xem cậu ta đã đi đâu.”
Ba người ăn vội bữa cơm rồi quay về văn phòng. Lúc này điện thoại trong văn phòng cũng vang lên, Trần Hàn nghe máy, Cát Vân lập tức báo cáo tình hình: “Đội trưởng Trần, chúng tôi đã nghe ngóng được rồi. Hàng xóm của Lý Lôi nói hôm trước cô ta đã về quê, có lẽ phải thứ sáu mới quay về.”
Trần Hàn ngạc nhiên, Lý Lôi bỏ chạy rồi sao? Ông vội dặn: “Nhanh chóng điều tra tất cả camera trong tiểu khu Lý Lôi sống, có gì báo ngay cho tôi.”
Tiểu Đặng và Cát Vân kiểm tra xong hết mọi camera đã là hơn bốn giờ chiều, xong việc hai người vội quay về báo cáo tình hình.
Chiều thứ hai Lý Lôi đã xách túi đồ rời khỏi tiểu khu, sau đó không thấy quay lại nữa. Năm giờ chiều qua, Đàm Khải đã lái một chiếc Yueda Kia màu đỏ rời khỏi tiểu khu, sau đó cũng không thấy về nhà, do xe không có biển số nên không thể tìm được phương hướng cụ thể.
Trần Hàn nhớ tới suy đoán trước đó của Quý Phạm Thạc, chắc chắn hung thủ đang ủ mưu gây án lần hai, ông không khỏi hoảng loạn: “Kiểm tra toàn bộ camera các tuyến đường trên thành phố, một khi phát hiện xe Yueda Kia đỏ không biển số thì lập tức bám theo.”
Giờ đã gần sáu giờ, mây đen ùn ùn kéo đến, bao phủ cả thành phố, thi thoảng có những tia sét rạch ngang bầu trời, tiếng sấm đùng đoàng khiến người ta hoảng hốt.
Thư Trừng đứng bên cửa sổ nghe điện thoại: “Em ăn cơm tối ở cục Công an rồi, tạm thời còn chưa biết bao giờ về được, anh không cần tới đón em đâu, tới lúc đó em tự bắt taxi về là được.”
Nghĩ tới thi thể nữ tối qua, An Khả ở đầu bên kia vẫn không yên tâm lắm: “Giờ chẳng an toàn chút nào cả, về muộn tới mấy cứ gọi cho anh, anh tới đón em.”
Thư Trừng không quá giỏi từ chối nên đáp: “Được, anh giấu giúp em chỗ mợ nhé.”
Thư Trừng tắt máy, quay người lại liền thấy Quý Phạm Thạc đang chầm chậm đi về phía cô, giọng nói gợi cảm vang lên: “Nếu cô không tiện thì có thể về trước.”
Thư Trừng thoải mái nói: “Không cần, giờ tôi là pháp y văn phòng thám tử của anh.” Ý của câu này là, trưởng phòng còn chưa đi, sao tôi có thể đi trước được.
Quý Phạm Thạc cười nhạt: “Thức thời đấy.”
Trong khi mọi người đang kiểm tra camera, Quý Phạm Thạc và Thư Trừng ngồi trên sofa cạnh cửa sổ. Quý Phạm Thạc vắt chéo chân, khoanh hai tay lại, nhắm mắt nghỉ ngơi, Thư Trừng ngồi im bên cạnh, mắt đảo ngược xuôi như đang nghĩ gì đó.
Ba tiếng sau, khi đã gần mười một giờ, Tiểu Đặng đột nhiên hét lên: “Phát hiện ra hung thủ nam rồi.”
Ai nấy cũng phấn khởi, Quý Phạm Thạc lập tức mở mắt ra, rảo bước đi tới trước máy tính. Anh nhìn chằm chằm chiếc Yueda Kia đỏ trên màn hình: “Phóng to lên.”
Tiểu Đặng làm theo, gương mặt người ngồi ở ghế lái cũng trở nên rõ ràng. Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là Đàm Khải. Thời gian camera quay được là 8h13 tối, tại đường Nam Vân Phong.
Tiểu Đặng khó hiểu hỏi: “Sao lại chỉ có mình Đàm Khải? Lý Lôi đâu?”
“Có phải ngồi phía sau không?” Trần Hàn nghĩ một lúc rồi nói: “Có thể phóng to thêm không?”
“Phóng to lên thì được, nhưng không rõ mấy.” Tiểu Đặng nói xong, lại phóng to ảnh lên.
Trần Hàn nhìn chằm ghế sau như muốn nhìn ra ai đó, nhưng thứ nhìn được chỉ là một màu đen. Mãi cho tới khi hoa hết cả mắt, Trần Hàn mới bỏ cuộc, dặn cấp dưới: “Lập tức điều tra hướng đi của chiếc xe này.”
Trần Hàn biết rõ hai phạm nhân đồng thời mất tích sẽ không phải chuyện trùng hợp, có khả năng chúng đã lên kế hoạch cho vụ án thứ hai. Nếu không nhanh chóng bắt được chúng, có lẽ sáng mai, thậm chí còn chưa cần tới sáng mai, họ sẽ nhận được cuộc gọi báo án nữa, nhất định phải bắt được hung thủ trước lúc đó.
Lúc này, Quý Phạm Thạc ôm cánh tay, đứng dựa vào góc tường, trầm tư suy nghĩ, một lúc lâu sau anh nói: “Dựa vào hiện trường gây án đầu tiên và hiện trường vứt xác thứ hai có thể thấy, mặc dù đây là lần đầu hai hung thủ gây án nhưng đó đã là vụ án có tổ chức, được chuẩn bị từ trước.”
“Thông thường với những vụ án có tổ chức, tâm lý của kẻ phạm tội ít nhiều đều có phần vặn vẹo hoặc chịu đả kích như hai hung thủ này, thậm chí kiểu hung thủ này còn có chứng theo đuổi chủ nghĩa duy vật ở mức độ nhất định. Cách gây án, địa điểm vứt xác của chúng đều đã được lựa chọn, lên kế hoạch tỉ mỉ, không cho phép có chút sai sót nào.”
“Vụ án đầu tiên, thi thể được vứt ở nhà vệ sinh, vậy có khả năng ở vụ án thứ hai, thi thể sẽ tiếp tục được vứt ở đó. Ngoại trừ địa điểm công cộng như nhà vệ sinh ra, còn có một điểm nữa cũng rất đông người.”
“Đầu tiên chúng xâm hại nạn nhân, sau đó lại hủy dung họ, cuối cùng để nạn nhân trần tru.ồng, ném vào nhà vệ sinh đông người, đây là sự sỉ nhục hung thủ dành cho nạn nhân. Điều tra xem gần đường Nam Vân Phong có nhà vệ sinh công cộng nào không, công viên, trạm xe cũng vậy, nhưng loại trừ nhà vệ sinh ở trung tâm thương mại ra, bởi vì nhà vệ sinh ở đó đã đóng cửa, hung thủ sẽ không đạt được mục đích của mình là khiến thi thể bị nhiều người nhìn thấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT