Thư Trừng vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy thấy xương quai xanh gợi cảm lấp ló phía sau cổ áo chữ V của Quý Phạm Thạc. Cô sững sờ, sau đó bình tĩnh đáp: “Dựa vào nhiệt độ của nạn nhân có thể phán đoán được thời gian tử vong là hai tiếng trước, nguyên nhân chết là khí quản ở cổ và động mạch bị cắt đứt. Dựa vào vết thương của nạn nhân thì thấy hung khí gây án là đồ vật sắc nhọn. Máu của nạn nhân đã bị hút sạch, nơi này lại không có nhiều vết máu, do vậy có thể chắc chắn đây không phải hiện trường gây án đầu tiên, thi thể bị hung thủ kéo tới đây. Trước khi chết nạn nhân đã bị xâm hại, nhưng trong cơ thể không có bất kỳ DNA nào của hung thủ, chứng tỏ hung thủ đã đề phòng từ trước. Nội y của nạn nhân biến mất, có khả năng đã bị hung thủ lấy đi làm kỷ niệm. Tôi vừa kiểm tra xung quanh thi thể, không thấy bất kỳ manh mối có ích nào, dám gây án ở đây, lại không để lại bất kỳ manh mối nào, chứng tỏ hung thủ đã có ý định trước đó, chỉ chờ thời cơ ra tay. Hung thủ đã theo dõi nạn nhân rất lâu, thậm chí còn từng tiếp xúc với nạn nhân. Còn về động cơ gây án…”

“Ghen tỵ. Nhìn thi thể nạn nhân có thể thấy hung thủ đang ghen tỵ, căm hận.” Quý Phạm Thạc tiếp lời Thư Trừng, anh chậm rãi phân tích: “Hủy dung nạn nhân là vì ghen tỵ với vẻ ngoài cô ấy, để nạn nhân trần tru.ồng trước mặt nhiều người là để trút giận, vậy nên hung thủ có một người là phụ nữ. Chuyện xâm hại chỉ có thể do đàn ông làm, vậy ít nhất có hai hung thủ, một nam một nữ.”

Thư Trừng nói: “Nếu nói hung thủ hủy dung nạn nhân là hung thủ, vậy người này sẽ rất khỏe, vì bốn vết dao trên mặt nạn nhần gần như rất sâu, dứt khoát, chuẩn xác. Mặc dù vết thương ở cổ của nạn nhân cũng do dao tạo nên, nhưng loại dao của hai vết thương hoàn toàn khác biệt, qua so sánh đối chiếu có thể thấy rõ vết thương ở cổ và mặt là do hai người gây ra.”

“Người phụ nữ khỏe có thể do thường xuyên tới phòng tập gym, cũng có thể là do có tập võ, tuổi từ 28 đến 35, độc thân, không thích giao tiếp, ít bạn bè, có thể gần đây đã bị bạn trai phản bội. Hung thủ nam cũng có đặc điểm như hung thủ nữ, điểm khác biệt duy nhất là anh ta không tập một loại võ nào hết. Hai người không giỏi giao tiếp có thể hợp lại cùng nhau gây án, nguyên do có thể vì cuộc sống của họ gặp cùng một vấn đề, vấn đề này chính là cả hai đều không hài lòng về cuộc sống của mình.”

Hai người nói một tràng dài, không chỉ khiến mọi người có mặt tại hiện trường há hốc miệng, ngay cả Quý Phạm Thạc và Thư Trừng cũng không khỏi nghĩ: Sao hai người lại ăn ý thế chứ!

Thư Trừng quay người đứng dậy, Quý Phạm Thạc quan sát cô lần nữa. Hôm nay cô trang điểm nhẹ, đôi mắt long lanh, tóc được buộc gọn lên, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần, xương quai xanh tôn lên vóc dáng nhỏ nhắn của cô, khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng bảo vệ, che chở.

Thư Trừng để ý tới ánh mắt Quý Phạm Thạc nhìn mình như đang bốc cháy, cô bị nhìn tới nỗi hai má cũng nóng ran.

Nhưng cô vốn đã là người lạnh nhạt nên vẫn vô cảm nói: “Tôi biết email của anh, sau khi về tôi sẽ gửi cho anh báo cáo khám nghiệm tử thi sơ bộ.” Cô chuẩn bị rời đi thì chợt dừng lại, nói thêm: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ đang làm chuyện một pháp y nên làm thôi, dù sao tôi cũng là người kiểm tra thi thể này.”

Thư Trừng cởi găng tay ra, bỏ vào hộp kính: “An Khả, đi thôi.”

Quý Phạm Thạc nhìn theo bóng cô, đương nhiên anh cũng để ý thấy An Khả. Khi anh quan sát An Khả, anh ấy cũng nhìn anh bằng ánh mắt thiện chí, sau đó gật đầu với anh.

Lúc này, có cảnh sát vội vã chạy ra từ nhà vệ sinh: “Đội trưởng Trần, chúng tôi tìm được hiện trường gây án đầu tiên rồi.”

Mắt Quý Phạm Thạc sáng lên: “Dẫn đường.”

Cảnh sát đưa mọi người đi qua con đường nhỏ đầy cây cỏ, sau đó dừng lại trước một căn nhà bình thường. Trong căn nhà chất đầy đồ linh tinh, bụi bặm bám khắp nơi, duy chỉ có nền nhà sạch bóng, giống như vừa được dọn dẹp xong. Một góc cửa căn nhà có đặt mấy bể cá lớn đã bị bỏ từ lâu, trong bể cá đựng đầy máu tươi.

Nhìn thấy cảnh này, trong đầu Quý Phạm Thạc lập tức hiện lên cảnh tượng một người phụ nữ trốn dưới gốc cây ngoài nhà kho, nhân lúc người chết đi vệ sinh một mình, cô ta đã dùng thuốc mê bịt miệng, mũi nạn nhân lại, khiến nạn nhân hôn mê, sau đó kéo nạn nhân vào phòng này cho người đàn ông xâm hại, bản thân thì ra ngoài hóng gió, canh chừng. Khi người đàn ông xâm hại xong, anh ta đã cắt đứt khí quản và động mạch của nạn nhân. Lúc này người phụ nữ đi vào, hai người cùng rút máu trong người nạn nhân vào bể cá, quá trình đó sẽ rất lâu nên thời gian tử vong mới được đoán là hai tiếng trước.

Sau khi hút máu xong, người phụ nữ rạch bốn nhát dao lên mặt nạn nhân, sau đó cắt váy nạn nhân, cởi hết nội y của nạn nhân ra, cuối cùng hai tên hung thủ cùng xử lý vết máu trên người nạn nhân, dọn sạch dấu chân, vết máu ở sàn nhà. Đợi khi thời cơ tới, chúng ném thi thể nạn nhân vào nhà vệ sinh, khi mọi người nháo nhào lên, chúng đã nhanh chóng rời đi.

Vừa lên xe, Thư Trừng đã uống hai viên thuốc an thần, nhìn thấy hành động của cô, An Khả đau lòng nói: “Đã là thuốc thì kiểu gì cũng độc hại, áp lực thì tới công ty ăn, anh lo ăn lo mặc cho, còn có thể tìm cho em một người đàn ông như em mong muốn nữa.”

Thư Trừng nhíu mày, cất thuốc đi: “Người như Hứa Tuấn ấy hả?”

An Khả nghe ra sự châm biếm trong lời cô nói: “Vậy em thích người thế nào? Giống người đàn ông vừa nãy?”

Thư Trừng lập tức nhớ tới dáng vẻ người đó: “Em không quen anh ấy.”

“Nhưng cậu ấy nói mình là bạn em.”

“Người hôm qua em đi tìm chính là anh ấy, nhưng người gửi email cho em lại là bạn anh ấy.”

“Anh thấy vị lãnh đạo cục Công an thành phố vừa nãy rất cung kính với cậu ấy, khả năng là người này có bản lĩnh. Chuyện bạn cậu ấy biết, không chừng cậu ấy còn biết nhiều hơn.”

Thư Trừng em lặng một lúc: “Ừm, quả thật anh ấy rất giỏi. Anh ấy từng là chuyên gia tâm lý tội phạm hàng đầu của Cục tình báo quân đội – 6 nước Anh.”

An Khả bàng hoàng: “Mẹ kiếp, kinh vậy á, sao em lại biết?”

Thư Trừng bình tĩnh nói: “Ba năm trước em có tham gia tọa đàm bí mật nhân tài hình sự của bộ Quân sự hai nước Anh-Mỹ với giáo viên của em. Khi đó anh ấy đã là một chuyên gia tâm lý tội phạm nổi tiếng, còn em chỉ là một kẻ vô danh. Trong buổi tọa đàm bí mật đó, có hơn 20 chuyên gia tâm lý tội phạm, ai cũng già khú đế rồi, chỉ mình anh ấy là thanh niên, thậm chí anh ấy còn có một bài diễn thuyết ở đó nữa. Anh biết đấy, trí nhớ của em rất tốt, nhất là đối với mấy nhân vật hiển hách như vậy.”

An Khả cảm thán: “Ba năm trước…. Chậc, anh thấy giờ cậu ấy vẫn còn trẻ lắm, ba năm trước không phải còn trẻ hơn sao?”

“Ừm, khi đó em cũng rất bất ngờ, vậy nên em đã đọc tài liệu của anh ấy. Anh ấy tên Quý Phạm Thạc, ba năm trước mới chỉ 24 tuổi.”

“Vậy bây giờ mới 27?” An Khả không khỏi ngỡ ngàng: “Chà, theo anh thấy IQ của em đã kinh khủng lắm rồi, không ngờ còn có người khủng hơn em.”

Thư Trừng không chút lưu tình nói: “Là do anh ngốc quá thôi.”

An Khả không hề nổi giận mà còn trêu chọc: “Không có mấy người ngốc như anh, sao lại có mấy người IQ cao như bọn em được? Nói thật, vừa nãy anh thấy ánh mắt cậu Quý Phạm Thạc đó nhìn em mãnh liệt lắm, em có suy nghĩ gì không?”

Thư Trừng vô cùng bình tĩnh: “Ánh mắt của Hứa Tuấn còn mãnh liệt hơn, nhưng cũng đâu có gì?”

An Khả hiểu ra ngay, cho dù là ai cũng không có khả năng với cô.

Khi hai người về tới nhà đã hơn mười giờ, bất ngờ là cậu mợ vẫn chưa đi ngủ.

Thư Trừng vừa vào nhà, hai ông bà đã hỏi: “Trừng, sao rồi con? Có thấy ai được không?”

“Nếu thích cứ nói thẳng, để An Khả móc nối cho cháu.”

Thư Trừng mỉm cười, nhìn sang An Khả, ý là: Mau cứu em.

An Khả nhìn cái là hiểu, anh kéo hai ông bà ngồi xuống ghế: “Trừng không ưng ai hết, nhưng có nhiều người nhìn em ấy lắm. Ví dụ như tổng giám đốc điện tử Công Phong, Hứa Tuấn ấy, anh ấy có ấn tượng rất tốt với Thư Trừng nhà mình.”

Nhân lúc đó, Thư Trừng vội chuồn lên tầng. Chuyện đầu tiên cô làm sau khi vào phòng là khử trùng găng tay và hộp đựng, sau đó cầm quần áo ngủ đi tắm.

Tắm xong, Thư Trừng lau qua đầu rồi ngồi vào máy tính, chuẩn bị viết báo cáo khám nghiệm tử thi. Cô vừa đánh được mấy chữ, trong đầu đã hiện lên dáng vẻ lạnh lùng của Quý Phạm Thạc khi phá án. Anh không cả nhìn thấy hiện trường, chỉ dựa vào báo cáo sơ bộ của cô lại có thể khắc họa ra được chân dung tội phạm như vậy, quả nhiên tài không đợi tuổi.

Nghĩ tới đây, Thư Trừng lại nhớ tới lời An Khả nói với cô khi ở trên xe: “Chuyện bạn cậu ấy biết, có khi cậu ấy còn biết nhiều hơn.” Chưa nói tới việc Quý Phạm Thạc biết nhiều hay ít, ít nhất bạn anh có thể gửi tin nhắn đó vào email của cô, dụ cô tới chỗ Quý Phạm Thạc, chứng tỏ hai người họ biết quá khứ của cô, nắm trong tay thông tin về vụ nổ đêm Giao thừa 13 năm trước. Nghĩ vậy, Thư Trừng xóa mấy lời mở đầu của báo cáo đi, đánh thẳng mấy chữ: “Ngày mai tôi tới tìm anh.”

___

Người ở gần núi Thanh Vân đều biết ở sườn núi có một căn nhà cổ xưa, nhưng đã hơn mười năm họ không thấy ai đi vào căn nhà đó. So với những tòa nhà cao tầng, kiểu cách châu Âu hiện nay, căn nhà cổ kính đó trông vô cùng kỳ quái.

Một mình tòa nhà nằm lẻ loi giữa núi đồi, ban ngày nhìn rất âm u, quỷ dị, tới tối lại như một hang quỷ. Lúc này, trong một căn phòng ở tầng hai, ánh đén sáng mờ ảo như đôi mắt quái vật đang thăm dò cả thành phố.

Quý Phạm Thạc ngồi trên sofa, vắt chéo hai chân, đọc một quyển sách nước ngoài dày cộp. Bỗng nhiên máy tính trên bàn phát ra âm báo, Quý Phạm Thạc đặt quyển sách xuống, ấn vào xem. 

Một email với tên Oizys gửi tin nhắn tới, tiêu đề không có gì.

Quý Phạm Thạc mở email ra, sáu chữ đơn giản đập vào mắt anh: “Ngày mai tôi tới tìm anh.”

Cho dù không có tên người gửi nhưng Quý Phạm Thạc cũng đoán ra được ai là chủ nhân của email này. Cái tên này rất hợp với cô, nhìn email, khóe môi Quý Phạm Thạc không khỏi nở nụ cười khó hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play