Cận Thời Xuyên trở về phòng làm việc trong tâm tình nặng trĩu, anh uể oải xoay người ngồi sạp xuống ghế sô pha, ngả nghiêng dựa lưng ra sau, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, hai tay liên tục xoa xoa huyệt thái dương.

Suốt cả buổi chiều hôm ấy, anh gọi tất cả các bộ phận tới họp, chẳng ai biết tổng giám đốc hôm nay ăn phải thuốc súng gì, chỉ biết rằng ai đặt chân vào trong căn phòng đó đều sẽ lành ít dữ nhiều.

Cuộc họp thường lệ chỉ kéo dài một tiếng, nay đã gần bốn tiếng qua đi vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Anh liên tục bắt lỗi người này sơ sài, người kia cẩu thả, người này sai sót, người kia dư thừa, cứ như thế khiến bầu không khí trở nên ngột thở, không ai trong số họ dám thở mạnh, tim liên tục đập thình thịch dữ dội.

Trong lòng những người có mặt đều không ngừng chửi rủa: rốt cuộc là ai đã chọc giận tổng giám đốc như thế?

Từ ngày anh nhậm chức cho tới hiện tại, chưa bao giờ họ thấy anh nổi giận ra mặt giống như lúc này.

Trước kia chỉ đơn giản là lạnh như băng, bây giờ thì đúng kiểu mùa đông của âm phủ, cảm giác giống như cái lạnh lẽo muốn xuyên thấu tim gan luôn rồi.

Vốn dĩ, anh cứ tưởng chỉ cần bản thân vùi đầu vào công việc thì sẽ không nghĩ tới chuyện kia nữa.

Nhưng anh lại không hề hay biết, anh càng ép bản thân quên đi thì tâm thần càng phân liệt, càng phân liệt càng bất đắc dĩ, càng bất đắc dĩ càng nhớ sâu thêm.

Ngày trước, mỗi lần anh nhớ tới chuyện cũ, nhớ về cô, chỉ cần anh tập trung làm việc, không cho bản thân được nghỉ ngơi, dần dần sẽ đè nén được những cảm xúc điên cuồng trong lòng mình xuống.

Nhưng hiện tại, cho dù anh có gồng mình đè nén thế nào cũng không thể, bao nhiêu cơn giận dữ tận đáy lòng anh tựa như cái lò xò, ép quá mức sẽ đến lúc nó bật dậy bung ra.

Anh cứ ngỡ thời gian mười năm đủ khiến cảm xúc trong anh chai sạn, một lần phản bội đã sớm khiến anh mất đi dây thần kinh biết đau, nhưng hoá ra khi nhìn thấy cô ở bên người ấy thêm một lần nữa, trái tim anh giống như bị khoét sâu thêm, từng chút một rỉ máu.

Vết thương đau nhất không phải là cắt da cắt thịt, mà là vết thương không nhìn thấy máu.

Dẫu biết rõ là nó rất đau nhưng lại không biết đau ở đâu, đau như thế nào, đau nhiều bao nhiêu.

Vết thương đó luôn được vùi lấp ở nơi sâu thẳm đáy lòng, nhưng một khi bị đào lên còn ghê gớm hơn cả ngũ mã phanh thây, róc xương róc thịt, cực kì tàn nhẫn và khổ sở.

Dù là một năm, hai năm, năm năm, mười năm, hai mươi năm, hay cả một đời cũng không thể nào chữa khỏi, không có thuốc hay, cho dù hồi phục cũng chỉ giống như ánh trăng trên mặt hồ nhìn thì tròn vẹn, yên bình nhưng chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua đã làm lộ ra những âm thầm đau đớn.

“Cận tổng… Cận tổng…”

Tần Dữ phải gọi hai tiếng anh mới hoàn hồn trở về thực tại.

Anh quắt mắt nhìn lần lượt từng người một trong phòng một nhoáng, rồi lạnh lùng nói: “Tiếp tục trình bày đi.”

Thư kí Tần dở mếu dở khóc: “Cận tổng, họ đã trình bày năm lần rồi.”

Lòng anh nặng trĩu, ánh mắt phức tạp, anh không nói gì thêm nữa, căn phòng trở nên im phăng phắc, đáy mắt anh mơ màng như mặt hồ mùa thu phủ đầy hơi sương, vừa buốt giá vừa thiếu chân thực.

Những người khác chỉ có thể bất lực tiếp tục trình bày, nói tới mức thuộc làu làu không cần nhìn tới tài liệu nữa.

Ngoài trời chập choạng tối, đèn điện sáng trưng, cả tập đoàn Cận Thị đều phủ đầy băng tuyết, lạnh giá không thôi!

Ông chủ còn chưa tan ca, không một ai dám rời khỏi chỗ ngồi của mình trước.

Cận Tư Thành vừa ra khỏi phòng làm việc đã không khỏi kinh ngạc, bình thường đám nhân viên dưới trướng của ông chỉ cần kim đồng hồ chỉ đúng 5 giờ là sẽ phủi mông tan ca, sao hôm nay đã gần 6 giờ 30 phút rồi vẫn thấy nghiêm chỉnh làm việc như thế!

Ông bước nhanh về phía phòng họp, thấy Cận Thời Xuyên và những trưởng bộ phận khác đang họp ở bên trong lại càng khó hiểu hơn.

Bàn tay ông nắm lấy then cài cửa định mở ra nhưng do dự một lúc lại thu tay về.

Nếu so về vai vế thì ông là chú hai của anh, nhưng so về chức vụ ở tập đoàn thì ông lại chỉ là phó tổng dưới trướng anh.

Từ trước tới nay, mâu thuẫn giữa anh và Cận Tư Thành chưa bao giờ thuyên giảm, ông ấy cũng không có cách nào hoà hoãn mối quan hệ hai bên, một bên là cháu trai ruột, bên còn lại là vợ và con trai.

Cuối cùng, Cận Tư Thành quyết định đi tìm Viễn Hi Đình.

Dẫu Cận Thời Xuyên không nói nhưng không khó để ông biết được anh đã kết hôn, hơn nữa đối tượng còn là mối tình đầu.

Ông cũng biết kha khá tình cảm mà anh dành cho cô.

Có lẽ, trên đời này ngoại trừ ông nội của anh ra, thì cô là người duy nhất khiến anh lung lay.

Một luồng gió lạnh lùa vào từ cửa chính phòng thiết kế, mọi người có mặt đều ngẩng đầu lên nhìn, mắt chữ O miệng chữ A kinh ngạc.

Cận Tư Thành quắt mắt nhìn quanh một nhoáng rồi nói: “Viễn Hi Đình, cô ra đây một lát.”

Viễn Hi Đình bị gọi tên thì giật mình, cô dở khóc dở cười hỏi Lục Hạ: “Người đó là ai vậy?”

Lục Hạ nhỏ giọng nói: “Phó tổng giám đốc Cận Tư Thành.”

Lần này cô thật sự không cười nổi nữa, mặc dù đây là lần đầu tiên cô gặp Cận Tư Thành nhưng cô biết ông ta chính là chú hai của Cận Thời Xuyên, chồng của Tôn Lệ Vân.

Không lẽ nhanh như vậy mà ông ta định ra tay trừ khử cô thay vợ mình ư?

Tim Viễn Hi Đình biểu tình dữ dội, mỗi một bước đi đều trở nên khó khăn, cả người bất giác rùng mình vì ớn lạnh.

Ra tới cửa phòng họp, Cận Tư Thành nói: “Cháu hãy khuyên Thời Xuyên đi, đừng để nó làm tới kiệt sức.

Nó đã họp gần bốn tiếng đồng hồ rồi đó.”

Viễn Hi Đình ngẩn người, một phần vì kinh ngạc, phần khác là chấn động.

Cô không biết phản ứng ấy do lời nói của Cận Tư Thành khác xa với suy nghĩ của cô mà ra hay là do cô lo lắng cho Cận Thời Xuyên nữa, cô chỉ biết lồng ngực mình căng cứng, hít thở không thông.

Cô cố nặn ra một nụ cười trên đầu môi: “Phó tổng, chú đề cao tôi quá rồi.

Tôi chỉ là một nhân viên thiết kế quèn, làm sao có khả năng khuyên nhủ tổng giám đốc được.”

Cận Tư Thành rất bình tĩnh: “Ta không bảo cháu lấy danh nghĩa nhân viên công ty mà là tư cách của một người vợ.

Những gì cần nói ta đều đã nói, còn lại thì tuỳ cháu quyết định.”

Cô càng nghĩ càng không hiểu, nhà họ Cận này rốt cuộc làm sao thế, muốn khuyên sao không đích thân khuyên đi, cứ tìm cô làm gì.

Dẫu sao ông ấy cũng là chú hai, là trưởng bối, lời nói sẽ có trọng lượng hơn gấp mấy lần cô.

Trong lúc cô do dự có nên vào trong hay không thì đột nhiên cánh cửa mở toang, khiến cô sững sờ tại chỗ.

Bấy giờ cô mới chú ý tới, cửa không phải do cô mở mà là một người khác.

Rất nhanh, giọng nói của cô gái kia trong trẻo vang lên: “Anh Xuyên,… sao anh còn chưa tan làm nữa? Em đợi anh hai tiếng rồi có biết không?”

Cận Thời Xuyên tỏ ra chán ghét với cô ta, nhưng khi liếc thấy Viễn Hi Đình đang thập thò ngoài cửa, nhất thời không cự tuyệt cô ta nữa, để mặc cô ta khoác vào tay mình.

Cô ta cũng chẳng thèm để ý tới ánh mắt của những người xung quanh kéo anh dậy, nũng nịu: “Em đói rồi, chúng ta đi ăn đi.”

Một lần nữa ánh mắt anh phi thẳng tới chỗ cô đang đứng, rồi gật đầu đồng ý với cô ta: “Được.”

Anh vừa đứng dậy, Tần Dữ liền nói: “Tan họp.”

Ra đến cửa, Cận Thời Xuyên cố ý dừng bước, nói: “Tới nhà anh ăn đi.

Luôn tiện rèn giũa tay nghề của giúp việc.”

Cô ta nghe anh nói thế thì mừng híp mắt: “Nghe anh hết.”

Sau khi tổng giám đốc rời đi, trong phòng họp mới được thở phào, bắt đầu nổ ra tiếng xì xào bàn tán.

Viễn Hi Đình vừa đi chưa xa nên nghe thấy rõ mồn một những gì họ nói.

“Đó chẳng phải là đại tiểu thư nhà họ Lăng- Lăng Tuệ Nhiễm sao?”

“Hình như cô ấy với Cận tổng đang yêu đương.”

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy không từ chối phụ nữ.”

“Ôi mẹ ơi, trách gì mà hành chúng ta ra bã, thì ra là cãi nhau với bạn gái.”

……

Viễn Hi Đình sau đó không thể nghe thêm bất cứ tiếng gì nữa, cô gần như rớt xuống vực thẳm, tâm tình đau đớn khôn nguôi.

Hoá ra anh cưới cô chỉ là để che mắt ông nội, anh không cho cô nói ra thân phận là vì anh đã có người mình yêu.

Tim cô như bị đâm một nhát, nát tan thành nghìn mảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play