Ngày hôm sau, Viễn Hi Đình thức dậy từ rất sớm, cô chậm rãi đi tới vén rèm cửa để ánh nắng chói chang giọi vào căn phòng, giây phút ấy cô mới biết mình vẫn đang sống.

Hạnh phúc lớn nhất của mỗi người sau khi trải qua một trận giông bão dữ dội chính là vẫn còn có ngày mai.

Mặc dù, vết thương ở lưng còn đau nhói nhưng Viễn Hi Đình vẫn đi làm như thường.

Khi tới cửa thang máy, cô liền đụng mặt Cận Tư Thành.

Ông ta hỏi: “Nghe nói hôm qua thím tới tìm cháu à? Bà ấy có gây phiền phức gì cho cháu không? Khi chú nghe chuyện liền lập tức trở về nhưng tới nhà thì bà ấy đang ngồi ở phòng khách, nên không thể tới tìm cháu được.

Xin lỗi.”

Ông ta biết rõ Tôn Lệ Vân không thể buông bỏ chuyện của ông ta và Tô Châu Châu năm xưa, điều đó cũng đồng nghĩa với việc Viễn Hi Đình luôn là cái gai trong mắt mà bà ta muốn nhổ đi.

Cận Tư Thành khi ấy cưới Tôn Lệ Vân hoàn toàn là do đính ước hai gia tộc, không có tình yêu.

Sau này, khi ông gặp được Tô Châu Châu, liền đem lòng say mê cô ấy, không cách gì khống chế được tình cảm của mình.

Vì thế mà ông ta bất chấp tất cả chạy đi tìm cô ấy, hai người đã từng có một đoạn tình cảm ngắn ngủi nhưng đầy ngọt ngào.

Nhưng có mấy ai vụng trộm mà không bị phát hiện, khi mọi chuyện phanh phui, cô ấy đã phải hứng chịu không ít lời lẽ sỉ nhục.

Cô ấy mạnh mẽ nên có thể bỏ ngoài tai tất cả, nhưng sẽ không cho phép bản thân tiếp tục làm kẻ thứ ba, nên đã dứt áo đoạn tuyệt với ông ấy.

Rất lâu, rất rất lâu họ không gặp lại, nhưng vô tình năm Viễn Hi Đình lên cấp ba, ba cô cháu cô bị đuổi ra khỏi nhà, thì hai người họ lại vô tình gặp nhau, tình yêu của ông ấy một lần nữa sôi trào, mặc cho cô ấy đã bao lần cự tuyệt.

Sau này, khi Tôn Lệ Vân biết chồng mình đang hợp tác với Tô Châu Châu, máu ghen trộn lẫn với máu điên trong người bà ta bùng nổ, nên đã bắt tay với Chu Nham Điềm hòng gây bất lợi cho dự án của cô ấy, một mũi tên trúng hai đích, một mặt thành công chia rẽ Viễn Hi Đình và Cận Thời Xuyên, mặt khác khiến Tô Châu Châu nếm mùi vị cay đắng.

“Ting” lên một tiếng, cửa thang máy mở toang ra, Viễn Hi Đình ủ dột lắc đầu: “Không có gì.”

Sau đó, cả hai đều im lặng, chờ tới khi thang máy mở ra thêm lần nữa, hai người liền rẽ về hai ngả, dần dần bóng lưng cũng khuất xa.

Viễn Hi Đình tới văn phòng, đặt túi xách xuống bàn, rồi xoay người tới nhà vệ sinh.

Vừa lúc đó Chu Nham Điềm cũng có mặt, cô ngay lập tức khoá trái cửa, hậm hực bước về phía cô ta.

Nghe thấy tiếng khoá cửa, Chu Nham Điềm theo bản năng ngoảnh mặt sang nhìn, lại thấy vẻ mặt sa sầm của Viễn Hi Đình mỗi lúc một áp sát mình, cô ta hốt hoảng lùi về sau.

“Cô muốn làm gì?”
Viễn Hi Đình để lộ ra ánh mắt phức tạp, cô nhanh tay bắt lấy cánh tay đang run rẩy của Chu Nham Điềm, bóp thật chặt, nghiến răng nghiến lợi buông lời lạnh nhạt: “Cô tưởng tôi không biết những gì cô đã làm với tôi ư? Chu Nham Điềm… tôi nói cho cô biết, tôi đã không còn là Hi Đình của mười năm trước để mặc cô muốn làm gì thì làm nữa đâu! Cô còn dám thách thức giới hạn của tôi thì tôi không dám chắc mình sẽ làm gì đâu! Nếu cô thật sự yêu Thời Xuyên, hãy dùng sự quang minh chính đại mà dành lấy, đừng ở đó đâm sau lưng người khác.”

Tay Chu Nham Điềm bị cô bóp tới mức đỏ ửng và đau điếng: “Buông tôi ra, cô dám làm gì thì tôi sẽ không tha cho cô đâu! Ở đây là công ty đó, tôi vẫn đang là sếp của cô.”

“Hứ… cô không xứng.” Viễn Hi Đình cười một tràng trào phúng, nhướng mày lạnh lùng nhìn thẳng.

“Loại người chỉ biết đâm sau lưng người khác giống như cô không xứng được tôn trọng.

Còn nữa, cô biết vì sao trong mười năm qua cho dù không có tôi nhưng Thời Xuyên vẫn không yêu cô không?” Ánh mắt của cô mỗi lúc một sắc lạnh hơn, lời nói không nhanh cũng không chậm.

“Vì loại người mưu mô và tính toán sẽ không bao giờ có được tình yêu.”

Chu Nham Điềm nghẹn lời trố mắt, mặt đỏ bừng lên như gấc.

Viễn Hi Đình cười lạnh buông tay, ngay sau đó lại vung tay lên tát một cái thật mạnh vào mặt Chu Nham Điềm, khoảnh khắc đó không gian như ngưng đọng.

Sau đó, cô liền chỉ thẳng tay vào mặt cô ta, dõng dạc tuyên bố: “Tôi sẽ không chịu thua nữa đâu, từ nay tôi sẽ nhất định đáp trả lại.

Cái tát này chẳng thấm thía gì so với những gì tôi phải chịu cả, nhưng cô hãy nhớ cho rõ, đừng chọc điên tôi, vì tôi có thể phát điên hơn cả dã thú nữa đó.”

Hai hàm răng Chu Nham Điềm va cầm cập vào nhau, trong đáy mắt lộ rõ vẻ giận dữ, cô ta hét lên: “Viễn Hi Đình… cô dám…”

Cô vừa đi được mấy bước liền ngoảnh lại, trừng mắt nhìn Chu Nham Điềm, đuôi mày hơi rướn lên.

“Sao tôi lại không dám? Muốn biết thì cứ thử lần nữa xem.”

Chiều hôm đó, Viễn Hi Đình tan làm từ sớm, về nhà chuẩn bị cơm nước chờ Cận Thời Xuyên, trong lòng len lỏi niềm vui nho nhỏ.

Anh vừa về tới, cô không kìm được lòng mà chạy tới ôm chầm lấy, giọt nước mắt hờn tủi cũng vô thức rơi ra.

Khoé môi anh vẽ nên một đường cong rực rỡ, vòng tay siết chặt cô vào lòng.

“Sao thế? Nhớ anh quá à?”

“Ừm…” Cô nhẹ gật đầu, cố gắng để không lộ ra sự yếu đuối.

Chắc có lẽ anh sẽ không thể nào tưởng tượng ra được những gì mà cô đã phải trải qua, cô cũng không biết là nếu như anh biết chuyện thì sẽ phản ứng ra sao.

Sau một lúc, Viễn Hi Đình mới buông tay ra khỏi người Cận Thời Xuyên, kéo anh ngồi xuống bàn: “Anh đói rồi phải không? Em đã nấu toàn món anh thích đó.”

Viễn Nhiên lúc này cũng đi từ trên lầu xuống, hí hửng chạy tới ôm chầm lấy Cận Thời Xuyên: “Cuối cùng bố cũng chịu về rồi.

Bố đi lâu quá làm con nhớ muốn chết đi được.”

“Bố có mua quà cho hai mẹ con đó.” Cận Thời Xuyên lấy từ trong vali ra hai hộp quà rồi đưa cho mẹ con Viễn Nhiên.

Cả hai cùng mở ra xem thử, bên trong toàn là đặc sản của Tân Hải.

Viễn Hi Đình cười: “Sao anh lại biết mẹ con em thích nhất là đồ ăn?”

Anh dịu dàng xoa đầu cô: “Mèo anh nuôi chẳng lẽ anh lại không biết.”

Đột nhiên, anh hơi khựng lại, bất thình lình túm lấy tay cô, cẩn thận gỡ miếng băng cá nhân ra, để lộ một vết thương khá dài trên làn da trắng nõn.

Anh hỏi: “Sao lại bị thương thế này?”

Cô cười rất tươi, diễn vẻ tự nhiên nói: “Hôm bữa em xuống kho kiểm hàng không may quẹt phải thanh sắt nên bị thương một chút, không sao đâu.”

“Còn bị thương ở đâu nữa không?” Đôi mày Cận Thời Xuyên khẽ nhíu lại.

Cô lắc đầu: “Không có.”

“Em bất cẩn thế.” Cận Thời Xuyên vừa mắng vừa xót xa.

“Lần sau nhớ cẩn thận.”

“Em biết rồi.” Viễn Hi Đình gật đầu như bằm tỏi, khoé môi vẫn không ngừng cười.

Sau khi dùng xong bữa tối trở về phòng, Cận Thời Xuyên không nhịn được liền ôm lấy Viễn Hi Đình, hôn mãnh liệt lên môi cô, nhưng vì bị hai tay anh ép quá chặt khiến vết thương sau lưng cô truyền tới cơn đau, người cô cũng vì thế mà sững lại, sắc mặt tái nhợt hẳn đi.

Cận Thời Xuyên nhận ra sự khác thường liền hỏi: “Em sao thế?”

“Đâu… có sao.” Cô vẫn cố cười, cắn chặt cơn đau để không bị anh phát hiện.

Nhưng tâm tư của cô đã bị anh nhìn thấu: “Không đúng, em hôm nay rất lạ.”

Một lần nữa anh ôm lấy cô, nhưng lần này anh lại vén áo cô lên, xuất hiện trước mắt anh là những vết bầm tím dài dằng dặc trên tấm lưng mỏng manh của cô.

Sắc mặt anh đen lại, khoé mắt cay cay, hỏi: “Nếu không phải anh phát hiện thì em định giấu đến bao giờ? Nói đi, vết thương này là sao?”

Viễn Hi Đình muốn vén áo xuống nhưng lại bị anh giữ chặt không buông, đứng trước ánh mắt dò xét mãnh liệt của anh, cô đành nói: “Thực ra là em bị giá hàng đổ xuống đập lên người, vừa bị thương ở lưng, vừa bị rạch một đường trên tay.”

“Vậy tại sao ban nãy anh hỏi em lại không nói?” Cận Thời Xuyên chất vấn.

Cô cụp sâu mi mắt, khiến anh không thể nhìn ra được biểu tình gì cả.

“Em… sợ anh lo… dù sao… cũng gần khỏi rồi mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play