Nghe điện thoại của Cận Thời Xuyên xong, Viễn Hi Đình lập tức ôm đồ vào phòng tắm, xả nước vào bồn tắm, rồi ngâm mình bên trong đó.

Hơi nước âm ấm dội lên trên làn da lạnh ngắt khiến cô dần tỉnh táo hơn, bao nhiêu suy nghĩ nhất thời cũng bị luồng nước cuốn ra khỏi đầu.

Cô nhắm nhẹ hai mắt lại, thả lỏng mình, dần chìm sâu vào trong cơn mụ mị.

Tới khi cô tỉnh lại, cả người nhẹ bẫng hơn hẳn, đầu óc cũng không còn nhiều sợi tơ phiền não như ban nãy nữa.

Cô ra khỏi phòng tắm đã mười giờ hơn, nhanh chóng thu dọn lại bàn làm việc, rồi lên giường đi ngủ.

Tới lúc cô tỉnh dậy đã là sáu giờ ba mươi phút sớm hôm sau, cô vén chăn sang một bên, rời xuống giường, xỏ nhanh dép lê, đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Cô đứng trước gương, tỉ mỉ soi ngắm chính mình, rồi tự nhủ bản thân phải phấn chấn lên, đoạn đường phía trước phải đi còn rất dài, không thể gặp chút chuyện liền từ bỏ được.

Mím chặt môi, gật gật đầu hai cái tự khích lệ bản thân, kế tiếp đó, cô liền dùng sữa rửa mặt tuốt tát lại nhan sắc, bôi thêm nước hoa hồng, kem dưỡng ẩm, rồi makeup nhẹ nhàng, như thế trông có thần thái hơn hẳn.

Mặc dù, Viễn Hi Đình không thuộc vào top phụ nữ tuyệt thế mỹ nhân, nhưng ông trời lại ưu ái cho cô được kéo dài sắc xuân, so với những cô gái đồng trang lứa, trông cô trẻ trung hơn hẳn, vết nhăn lại là thứ gì đó xa xỉ đối với cô.

Nhiều người nói cô chăm sóc da tốt quá, nhưng thực ra cô chưa từng tỉ mỉ về vấn đề đó chút nào.

Bao nhiêu uể oải đều bị cô trút hết vào trong giấc mộng tối hôm qua, sáng sớm nay trông cô tươi tắn hơn hẳn.

Theo như lối suy nghĩ của cô, phiền não chỉ nên dành vào việc quan trọng, còn những gì bản thân tự thấy không cần thiết thì sẽ không cần phải giữ lâu làm gì.

Nếu như cô chấp nhặt từng ly từng tý với Tôn Lệ Vân và Chu Nham Điềm, há chẳng phải cả đời này cô sẽ không được sống yên ổn hay sao.

Đành thế, chuyện đã qua hãy cứ để nó qua, đời cô cô sống, thứ vốn là của cô thì cô nhất định sẽ giữ thật chặt.

Nhưng với Chu Nham Điềm thì lại khác, ngày nào cô ta chưa đạt được mục đích thì ngày đó cô ta còn tìm đủ mọi cách để nhắm vào Viễn Hi Đình.

Chiều hôm đó, Lâm Hiểu Bội tới tìm Viễn Hi Đình, yêu cầu cô xuống kho kiểm tra và phân loại hàng mẫu.

Trong phòng khi ấy chỉ có một mình cô rảnh nên cô không có lý do gì để từ chối.

Cô đứng dưới sảnh chờ xe, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xám xịt, tầng tầng lớp lớp mây đen ùn ùn kéo tới, ánh sáng dần bị làm cho mờ đi, chỉ còn lại một màu xám bạc bao trùm cả thành phố.

Khi cô tới cửa kho, ngoài trời lất phất mưa bay, cô sải nhanh chân đi vào trong, vùi đầu vào công việc để có thể mau chóng hoàn thành.

Cũng vì thế mà cô không hề hay biết cửa kho đã bị người ta đóng kín từ lúc nào.

Tới khi cô phản ứng kịp thì cửa đã đóng sầm lại.

Cô hốt hoảng chạy tới, mạnh tay đập cửa, kêu lên: “Có ai không? Trong này còn có người…”

Cách một cánh cửa, bên ngoài Chu Nham Điềm đang cầm chìa khoá, nhếch khoé môi cười đắc ý.

Trong lòng thầm rủa: “Viễn Hi Đình… tốt nhất là cô chết ở trong đó luôn đi.”

Trời mỗi lúc một tối, mưa rơi dần nặng hạt hơn, chẳng mấy chốc đã ào ào như trút.

Từng hạt mưa lộp bộp rơi trên mái tôn, phát lên tiếng động kinh hoàng.

Bên trong kho lại tối om khiến Viễn Hi Đình cảm thấy sởn da gà.

Cô ngồi xổm giữa sàn, một tay cố gắng đập cửa, tay còn lại liên tục ấn sáng màn hình điện thoại, hi vọng sẽ có chút sóng để có thể gọi điện thoại cầu cứu.

Bỗng nhiên bên cạnh cô có tiếng động lớn khiến tim cô giật thom thót, di động trên tay rơi xuống, thân thể cô cùng lúc ngã quỵ, sàn nhà tựa như một phiếm băng vạn năm đông kín cả người cô lại.

Giữa lúc cô tuyệt vọng nhất, bên ngoài cửa liền vọng lại một chất giọng nam ấm áp: “Ai ở bên trong thế?”

Viễn Hi Đình như người sắp chết đuối cắp được nhành cây cứu mạng, cô cắn răng chịu đau trườn dậy, dùng sức đập cửa.

“Cứu tôi… cứu tôi với.

Tôi bị kẹt ở bên trong này rồi.”

“Đừng sợ.

Tôi sẽ tìm người tới mở khoá ngay đây.

Cô chờ lát nhé!” Người đàn ông đó cố tình nói thật to để cô nghe được rõ.

Cô mừng tới phát khóc, cẩn thận nhặt di động lên, ngồi bệt xuống sàn chờ.

Chừng mười lăm phút sau, cánh cửa sắt cuối cùng cũng mở, ánh sáng nhàn nhạt từ ngoài luồn vào khiến cô nhìn được sự sống.

Trái tim cô như được thở phào một hơi, trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.

“Hi Đình… là em sao?” Người đàn ông đó từng bước tới gần Viễn Hi Đình, mở to mắt để nhìn rõ cô hơn.

Cô yếu ớt muốn đứng dậy lại bị chuột rút mà ngồi phịch xuống, không cẩn thận va phải miểng sắt nhọn, quệt một đường máu dài trên mu bàn tay trắng mịn.

Cô vô thức “a” lên một tiếng đầy yếu ớt, cơn đau từ mu bàn tay truyền tới khiến cô khẽ cau mày.

Người đàn ông hốt hoảng chạy tới đỡ cô dậy, ân cần hỏi han: “Em… không sao chứ?”

“Không sao.” Viễn Hi Đình cố duỗi chân để bớt tê hơn một chút, khoé môi vẽ nên một nụ cười.

“Cảm ơn anh.”

Người đàn ông lúc này đang ngây ngốc nhìn cô, ánh mắt tràn ngập tình ý, lại dịu dàng như chứa gió xuân.

Dáng người anh ta cao khoẻ, rắn rỏi, gương mặt cương nghị bất phàm, đôi mắt hoa đào sắc nhọn, ngũ quan cân xứng.

“Sao… thế…?” Sao cứ nhìn cô mãi thế?

“À…” Người đàn ông lúc này mới hoàn hồn, vẽ nên nụ cười rực rỡ.

“Viễn Hi Đình… em thật sự đã quên anh rồi sao?”

Cô cố nhìn thật kỹ dáng vẻ của người đàn ông, đồng thời lục tìm trong quá khứ mấy cái tên thân thuộc, sau cùng mới thốt lên: “À… là anh Duật Phàm sao?”

“Cuối cùng cũng nhớ ra rồi à.” Châu Duật Phàm cười tươi như hoa, ánh mắt nhìn cô chất đầy ấm áp.

“Nhiều năm không gặp cứ tưởng em đã quên anh rồi chứ!”
“Sao có thể?” Thật ra, suýt chút nữa cô đã quên anh ta rồi.

“May mà hôm nay có anh, nếu không em cũng không chắc có sống nổi qua đêm nay không nữa.”

“Anh đi làm nhiệm vụ ngang qua đây, vừa lúc nghe thấy tiếng gọi nên ghé vào kiểm tra, không ngờ lại gặp được em.” Châu Duật Phàm nhẹ nhàng nói, trong mắt anh thoạt qua tia giảo hoạt.

Lúc này, Viễn Hi Đình mới nhìn thấy quân phục mà Châu Duật Phàm đang mặc trên người, khoé môi cô chợt nhếch lên: “Thì ra anh là cảnh sát.”

“Ừm… bất ngờ lắm phải không?” Châu Duật Phàm hỏi.

Viễn Hi Đình cười cười gật đầu: “Có một chút.”

“À phải.

Tại sao em lại bị nhốt ở bên trong thế?” Châu Duật Phàm hỏi tiếp.
Cô lắc đầu: “Em không biết, em xuống để kiểm tra hàng mẫu, khi sắp xong thì cửa tự dưng đóng.

Chắc là bảo vệ không biết bên trong có người nên đã khoá cửa.”

“Anh nghĩ chắc không phải.” Châu Duật Phàm nghi vấn nhìn cô: “Ban nãy anh tới chỗ bảo vệ, chú ấy còn nói đang định vào xem em đã làm xong việc chưa để đóng cửa kho.

Khi nghe anh nói là cửa kho bị khoá, chú ấy còn hỏi lại anh là ai đã khoá.”

Viễn Hi Đình một lần nữa ngửi thấy mùi bị chơi khăm, cô nghiến răng nghiến lợi tức nổ đôm đốm mắt.

Cô thật sự không thể nào nhẫn nhịn nữa rồi.

Cô nói với Châu Duật Phàm: “Cũng muộn rồi, em về trước nhé! Lần sau gặp mời anh cà phê để cảm ơn.”

“Em bị thương rồi, anh đưa em tới bệnh viện.” Ánh mắt Châu Duật Phàm liếc nhìn cánh tay rớm máu của Viễn Hi Đình, trong lòng không khỏi đau xót.

Cô cười nhẹ: “Không sao đâu, em tự xử lý được.”

“Add phương thức liên lạc nhé!” Châu Duật Phàm nhướng mày đề nghị.

Cô gật đầu, lấy di động từ túi xách ra, mở mã quét đưa ra trước mặt anh.

Sau khi lưu xong tên anh ta vào danh bạ, cô liền vẫy tay tạm biệt rồi rời khỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play