Những buổi sáng khác lại trôi qua, với những giỏ đồ ăn được mang đến cho chúng tôi. Bà ngoại không nhìn chúng tôi. Bà giữ ánh mắt lảng tránh và quay người đi ngay ra cửa. Tôi đội một chiếc mũ không vành làm bằng khăn quấn quanh đầu để lộ phần trán phía trước, nhưng nếu bà có nhận thấy thì bà cũng không nói gì. Chúng tôi nhìn bà đến và đi, không hỏi mẹ chúng tôi ở đâu, hoặc khi nào thì mẹ về. Những kẻ đã bị trừng phạt dễ dàng học được bài học kinh nghiệm, và đừng mở mồm nói trước trừ phi được hỏi trước. Cả Chris và tôi nhìn bà trừng trừng, mắt ngút ngàn sự thù hận, giận dữ và căm ghét, hy vọng bà quay người lại và cảm thấy những gì. Nhưng bà không nhìn vào mắt chúng tôi. Và tôi sẽ kêu lên và buộc bà nhìn, buộc bà nhìn hai đứa sinh đôi, và sẽ thấy chúng gầy như thế nào, mắt chúng trũng sâu như thế nào. Nhưng bà đã không nhìn.


Nằm trên giường cạnh Carrie, tôi nhìn kỹ bản thân mình và nhận ra tôi đã tạo ra tất cả những điều tồi tệ này hơn là nó sẽ xảy ra. Giờ Chris, con người lạc quan vui vẻ lại trở thành một kẻ u sầu giống như tôi. Tôi muốn anh ấy trở lại là chính anh ấy hồi xưa, luôn mỉm cười và thông thái, nghĩ ra những điều tốt nhất trong những sự việc tồi tệ nhất.


Anh ấy ngồi cạnh bàn trang điểm với nắp bàn được đậy xuống và những quyển sách y được mở ra trước mặt. Vai anh ấy chùng xuống. Anh ấy không đọc, hay viết những dòng ghi chú. Chỉ ngồi đó mà thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play