Trên thân cao mảnh khảnh của cây loa kèn đỏ, một nụ hoa hé ra, một tấm lịch sống nhắc chúng tôi rằng Lễ Tạ Ơn và lễ Giáng sinh đang đến gần. Giờ chỉ duy nhất cây hoa đó là còn sống sót và cho đến nay, nó là tài sản quý giá nhất của chúng tôi. Chúng tôi mang nó từ trên gác xuống để có những đêm ấm áp trong phòng ngủ. Mỗi buổi sáng khi lên gác, Cory chạy tới để nhìn nụ hoa, muốn biết nó có còn sống qua đêm không. Còn Carrie theo sát gót đứng cạnh Cory và ca ngợi thân cây cứng cáp, dũng cảm, trong khi những cây khác đã chết cả. Chúng kiểm tra tờ lịch tường xem nếu ngày đó được khoanh màu xanh chỉ ra là cây cần được bón phân. Chúng sẽ cảm thấy cây bẩn khi thấy rằng cây cần được tưới nước. Chúng không bao giờ tin vào quyết định của chính mình nên thường đến chỗ tôi và hỏi:
Chúng em có nên tưới nước cho cây loa kèn không? Chị có nghĩ nó bị bẩn không?


Chúng tôi chưa bao giờ sở hữu một thứ gì, dù vô tri, vô giác hay sống động mà không đặt tên cho chúng. Còn cây loa kèn được quyết định cứ để vậy. Cory và Carrie không tin sức chúng có thể bê chiếc chậu hoa nặng lên cửa sổ tầng áp mái, nơi được ánh mặt trời chiếu trong một thời gian ngắn. Tôi được phép bê cây hoa loa kèn lên, nhưng buổi tối Chris phải bê nó xuống. Và mỗi tối chúng tôi đánh dấu một ngày trôi qua bằng một chữ X đỏ to tướng. Giờ chúng tôi đã trải qua một trăm ngày.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play