Edit: Nhiên Nhiên

Pate: Bánh xốp

Trình Vũ Duy đứng ở ven đường, một chiếc Ferrari đen dừng lại đối diện đại học Hà Dương, vài người đàn ông mặc vest đen đi ra từ cổng trường, một người trong số bọn họ vẫy tay với cậu.

Trình Vũ Duy gật đầu, ra hiệu đã biết.

Chiếc xe vừa rời đi, Trình Vũ Duy đắc thắng bước qua, khóe môi không tự chủ nhếch lên.

Vừa quay lại ký túc xá, Lâm Nhiên buông đồ chơi trên tay xuống, lập tức chào hỏi: "Mày biết gì không? Phòng ký túc xá của Tạ Mạch bị đập rồi!"

"Haha, đáng lắm!" Trình Vũ Duy cười cười nằm xuống giường, "Đáng lẽ nên đập nó từ lâu rồi!"

Lâm Nhiên vẻ mặt âm trầm, đang muốn mở miệng thì di động Trình Vũ Duy lại vang lên bài《My Heart Will Go On》, Lâm Nhiên biết đây là nhạc chuông cậu đặt riêng cho bạn gái Tống Thiến, nhưng mà hiện tại người trên giường lại tùy tiện lấy điện thoại di động ra, sau đó ấn tắt máy.

Lâm Nhiên buồn cười nói: "Làm như vậy tuyệt tình quá đó anh hai, gọi điện mà không nghe?"

Trình Vũ Duy thờ ơ ném điện thoại di động qua một bên, nghiêng đầu nhìn trần nhà: "Còn nghe cmm, không phải là cô ta thích Tạ Mạch kia sao, vậy cùng hắn ở bên nhau là được rồi, còn gọi điện thoại cho tao làm cái đéo gì. Mẹ, nếu không phải tao nể mặt cô ta là bạn gái cũ tao thì tao cũng đã đập nát phòng ký túc xá rồi."

Lâm Nhiên dang tay: "Thế bây giờ mày muốn làm gì?"

"Bây giờ à," Trình Vũ Duy chống người ngồi dậy, "Bây giờ tâm tình tao rất vui sướng, muốn đi siêu thị mua đồ ăn."

"Ầu," Lâm Nhiên cười vỗ vỗ vai cậu, ngồi trở lại trước máy tính, "Vậy nhớ mang vịt nướng về cho tao nữa."

Trình Vũ Duy đứng dậy làm một động tác "OK" với hắn.

Trình Vũ Duy không muốn đi siêu thị ở trong trường học, mà là siêu thị cách cửa chính trường học một con phố. Cậu và Lâm Nhiên không giống nhau, món cậu thích nhất là gà nướng được bán trong khu đồ nguội của siêu thị.

Từ phòng ký túc xá của bọn họ ra cổng trường có hai con đường, một đường lớn và một đường nhỏ. Vừa rồi cậu về ký túc bằng đường lớn, nhưng bây giờ đi đường nhỏ nhanh hơn, bởi vì đường nhỏ xuyên qua khu ký túc xá nữ, mà trước kia cậu thường xuyên đi sang bên này để tìm bạn gái.

Bây giờ cậu thực sự không muốn đi tìm bạn gái, chỉ muốn thông qua con đường này để hồi tưởng lại một chút về thời gian đứng dưới lầu chờ bạn gái như một thằng ngốc.

Thật ra từ cấp hai khi yêu đương cậu đã bắt đầu thay bạn gái như thay áo, điều này chủ yếu có liên quan đến mới mẻ và độ hòa hợp khi ở bên nhau. Cũng không phải là không có người bạn gái nào có thể bên cậu quá ba tháng, lần này là lần hiếm hoi cậu hồi tâm muốn trải nghiệm cảm giác yêu đương tới nửa học kỳ, không ngờ mới có hai tháng bạn gái lại dám ngoại tình với một nam sinh khác, bị anh em cậu bắt gặp, chuyện này quả thực phụ sự tin tưởng của cậu và thời gian yêu nhau của hai người.

Nói đến người yêu của cô ta bây giờ, Trình Vũ Duy khi đó mới nghe nói trong trường học có người tên Tạ Mạch, là sinh viên năm nhất khoa IT, lại còn là hotboy của khoa, nghe nói từ trước tới nay nữ sinh thích hắn có thể xếp từ cửa trước tới tận cửa sau của trường. Người nọ quả thực rất đẹp trai, tuấn tú trắng trẻo, ngay cả Trình Vũ Duy khi nhìn thấy ảnh hắn cũng thay đổi ý định ban đầu từ đánh anh ta sang đập phá ký túc xá, hiện tại tay đã chia, thù cũng đã trả, Trình Vũ Duy cảm thấy cả người khoan khoái nhẹ nhàng.

Sau khi ra khỏi cổng trường, đi tới con phố kia, Trình Vũ Duy nghĩ ngoại trừ gà nướng vịt nướng ra thì cậu còn muốn mua cái gì, cậu muốn ăn dưa hấu, vẫn là dưa hấu hắc mỹ nhân đi, so với các giống dưa khác thì ngọt hơn một chút.

Không đợi đến lúc cậu lại nghĩ ra cái gì khác thì ở phía trước cách đó không xa bỗng có một bà lão đột nhiên té ngã khiến cậu ngừng lại.

Cậu đã sống mười tám năm nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy người già té ngã. Trước kia cậu từng nhìn thấy trên TV những người đến đỡ người già bị lừa đòi bồi thường khiến cậu vô cùng khó chịu, lúc ấy liền cùng các anh em bên cạnh nói nếu có người già nào dám vu oan cho cậu cậu liền dám đến gặp người nhà của những người đó đòi gấp mười lần số tiền họ đòi, rốt cuộc hiện tại lại có bà lão té ngã ở trước mặt cậu, cậu lại sinh ra một niềm vui khó có thể kiềm chế được.

*vui lòng đừng hiểu lầm, thụ không phải thấy người già té mà vui mừng!

Trình Vũ Duy vội vàng bước tới, nhanh nhẹn như thấy bà mình ngã, vọt tới bên người bà lão, vội vàng ngồi xổm xuống đỡ lấy cánh tay bà: "Bà ơi, bà không sao chứ ạ?"

Nơi này cách siêu thị khoảng 20m, nhìn dáng vẻ bà lão có vẻ là vừa từ siêu thị ra, đồ ăn trong túi rơi đầy đất, bà lão vỗ vỗ cánh tay Trình Vũ Duy: "Cảm ơn cháu, già rồi nên cũng vô dụng, chân cẳng lại không tốt, đi không nổi, ai...."

Trình Vũ Duy đỡ bà lão chậm rãi đứng dậy, nhặt toàn bộ túi trên đất lên, đồ đạc không ít, lại có hơi nặng, khó trách bà lão xách không được, bỗng dưng Trình Vũ Duy nảy sinh một chút cảm giác thân thiết với bà, bởi chính bà của cậu cũng thường hay nói một câu: "Già rồi nên cũng vô dụng".

"Bà ơi, chân bà không sao chứ? Bà có thể tự đi về không ạ?" Trình Vũ Duy cầm túi lo lắng hỏi.

Bà lão cố gắng đi thử, Trình Vũ Duy nhìn mà lo lắng thay cho bà, đi được vài bước, bà lão cúi xuống xoa xoa chân: "Chân bà mỗi khi bị ngã là đau tới nửa ngày, đã làm phiền con nãy giờ rồi rồi, cứ đưa túi cho bà đi, bà đi từ từ về cũng được."

"Hay là," Trình Vũ Duy không buông tay, do dự mà nói: "Hay là, cháu đưa bà về nhà? Bà yên tâm, cháu thật sự là người tốt, đây là thẻ sinh viên của cháu!"

Trình Vũ Duy vội vàng đem toàn bộ túi trên hai tay dồn qua tay trái, cái tay kia nhất thời đau như búa bổ, cậu dùng tay phải móc ra từ trong túi áo khoác một tấm thẻ, dù sao tấm thẻ này cũng có thể chứng minh được cậu thực sự là người tốt.

"Là đại học Hà Dương." Bà lão vừa thấy liền vui vẻ, "Cháu cũng học Hà Dương sao, cháu trai bà cũng học trường này đó!"

Bà lão cười đến không khép được miệng, được bộ dáng tựa như người trước mắt là cháu trai mình, Trình Vũ Duy cất tấm thẻ, cười gượng vài tiếng: "Ha ha, thì ra cháu và cháu trai bà đều là bạn học, là bạn học."

"Cháu rất giỏi đó chứ, có thể thi đậu đại học Hà Dương nhất định học giỏi lắm, giống như cháu của bà vậy, từ khi đi học tới giờ đều là vị trí số 1 trong lớp...."

Trình Vũ Duy dùng một tay đỡ bà lão dậy, cả một đoạn đường nghe bà nói đến chuyện học tập của cháu trai, trong lòng thật muốn hét lên: Bà đừng khen hắn nữa, nếu bà còn tiếp tục khen hắn học giỏi thì bà có tin không, cháu thật sự muốn đánh hắn một trận.

Trình Vũ Duy đời này hận nhất hai loại người, loại thứ nhất là học sinh giỏi, bởi vì từ nhỏ tới giờ cậu chưa bao giờ được đánh giá là "học giỏi" dù chỉ một giây, cho nên cực kỳ ghét loại người này, huống chi cậu luôn luôn cho rằng thành tích thật ra cũng vô dụng.

Bà lão ở trong một khu dân cư rất gần với siêu thị, thoạt nhìn trông vô cũng yên tĩnh, cây cối xanh tươi, hiển nhiên là một khu dân cư tương đối cao cấp, bà lão dắt Trình Vũ Duy vào một tòa nhà, đi lên tầng 3, mở cửa mời cậu vào: "Mau, cháu vào đi."

Trình Vũ Duy nói cảm ơn bước vào cửa, liếc mắt một cái cậu liền nhìn ra căn nhà này khá rộng, mọi thứ được sắp xếp vô cùng ngắn nắp, trên bàn trà còn có bó hoa bách hợp, bà lão nhận đồ từ trên tay Trình Vũ Duy đặt xuống dưới, lấy cho cậu đôi dép lê, nói: "Mau ngồi xuống."

"Không cần đâu bà ơi, cháu chỉ là tiện tay giúp bà xách đồ thôi ạ," Trình Vũ Duy vội vàng nói, "Hiện tại cháu phải đi, bởi vì......"

Bởi vì cậu còn muốn ăn gà nướng cùng dưa hấu mà, còn phải mang vịt nướng về cho Lâm Nhiên nữa. —— Trình Vũ Duy nghĩ như vậy trong đầu, nhưng bà lão lại không cho cậu cơ hội từ chối.

"Cháu không được đi, tối nay cháu nhất định phải ở lại đây ăn cơm", Bà lão vui vẻ cầm lấy hai cái túi đi về phía phòng bếp, "Cháu trai bà luôn về nhà ăn cơm chiều, hôm nay buổi tối nó không có tiết học, nên 5 giờ sẽ về. Vậy thì vừa đúng lúc, bà muốn giới thiệu nó cho cháu, cháu xem, cháu là đứa trẻ tốt như này cơ mà."

Trình Vũ Duy xấu hổ, thầm nghĩ bà đừng nói như kiểu muốn giới thiệu vợ cho cháu trai bà có được không? Cậu chỉ đành thở dài, thay đôi dép lê giúp bà lão mang những món còn lại vào bếp.

Đôi chân bà có vẻ không được linh hoạt cho lắm, nhưng lại tràn đầy sức lực, đem thịt và rau rửa sạch bằng nước rồi đặt lên thớt, động tác nhanh nhẹn đến mức Trình Vũ Duy căn bản theo không kịp, càng đáng sợ hơn là cậu còn không biết những món kia tên là gì.

Nhìn trên mặt đất còn có mấy thứ nguyên liệu chưa rửa, Trình Vũ Duy nghĩ nghĩ, nói: "Bà ơi, hay là cháu giúp bà rửa số nguyên liệu kia nhé?"

"Không cần," bà lão cười tủm tỉm mà nói, "Sao có thể để khách làm việc. Mà nóng lòng muốn giúp như vậy, chẳng lẽ cháu biết nấu ăn sao?"

"Không, không." Mặt Trình Vũ Duy chảy xệ, từ nhỏ tới lớn mục đích duy nhất khiến hắn đi vào phòng bếp chính là đi tìm đồ ăn, chứ nấu ăn thì chịu.

"Cháu bà sẽ nấu, nó nấu rất ngon, chờ nó trở về bộc lộ tài năng đi, cháu cứ vào phòng khách nghỉ ngơi trước, điều khiển TV ở trên sô pha. À đúng rồi, để bà lấy cho cháu ly nước." Bà lão vừa nói vừa đi đến phòng khách.

"Ôi bà ơi không cần đâu, cháu tự lấy cũng được, bà đang bận mà." Trình Vũ Duy vội vàng đỡ lấy bà lão.

"Được rồi, cháu đi nghỉ ngơi đi, bà đi nấu chút gì đó ngon ngon cho cháu." Nói xong, bà lão buộc tạp dề lại.

Trình Vũ Duy đi vào phòng khách, cậu không rót nước cũng không mở TV mà chỉ ngồi ở trên sô pha lấy di động ra, thứ nhất cậu không khát, thứ hai, cậu đã không xem TV nhiều kể từ khi lên cấp 3 rồi, từ đó tới giờ đều dùng di động, lúc này cậu đang muốn lướt Weibo, lại lướt không nổi.

Nguyên nhân rất đơn giản, ở trong nhà người khác làm khách còn khiến một bà lão phải tự xuống bếp nấu cho mình ăn, không được tự nhiên cũng là bình thường.

Không phải cậu sợ làm khách, trước kia cậu cũng thường xuyên ăn uống ở nhà bạn bè, có lẽ cũng có thể kể tên những món tủ của mẹ những người bạn kia, nhưng đây là lần đầu tiên cậu tới đây, ngoại trừ bà lão cũng không có ai, nghe nói đứa cháu trai kia 5 giờ mới về, còn mười phút nữa.

Trình Vũ Duy thở dài muốn tiếp tục xem Weibo, màn hình đột nhiên hiện ra Lâm Nhiên gọi điện thoại tới, cậu thấp giọng đáp: "Alo."

"Duy ca, mày có thể trở về nhanh chút không? Anh em tao chờ mày mang vịt nướng về muốn mòn con mắt rồi!"

Trình Vũ Duy cố nén ý cười, hạ giọng nói: "Tao không về nữa, đang ở nhà người khác, đi ăn cơm đây."

- --------

Lời tác giả mình không edit (do không biết nickname công thụ, bạn nào nhìn ra thì giúp mình cảm ơn =))))))))) nhưng mà để đây cho các bạn đọc được thì đọc nhé ^^

Tác giả có lời muốn nói: Hoan nghênh cất chứa ta chuyên mục!

Dự thu: 《 đuổi tới vị hôn phu thập phần dễ dàng 》

Tiêu cảnh:...... Dễ dàng?

Lục thấy tinh: Dễ dàng??!!

Đại học bắt đầu, lục thấy tinh đi vào vị hôn phu tiêu cảnh gia bắt đầu cùng hắn bồi dưỡng cảm tình.

Người này lớn lên soái, đối hắn săn sóc chiếu cố, ấn tượng đầu tiên phi thường hảo, tuy rằng, hắn ngẫu nhiên cũng sẽ đưa ra làm người mặt đỏ tim đập yêu cầu......

Lục thấy tinh không có đáp ứng hắn, ở cùng hắn tiếp xúc trung cũng dần dần phát hiện, hắn là một cái phi thường thích làm quái người, thường thường trêu đùa chính mình.

Này đương nhiên không đại biểu chính mình không có biện pháp cũng tới cái phản trêu đùa......

Nói ngắn lại, đây là một cái cùng vị hôn phu yêu đương chuyện xưa.

Xem như trước đính hôn sau luyến ái hình thức.

Nhân thiết: Thoạt nhìn đứng đắn kỳ thật thích làm quái công VS có điểm bổn thường xuyên mắc mưu tiểu bạo tính tình chịu.

Hằng ngày chiếm đa số, tận lực ngọt sủng, khả năng tiểu ngược.

Bạch nguyệt quang rất có thể có, truy phu hỏa táng tràng rất có thể có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play