Đây là lần đầu tiên Tống Triệu và Giang Lâu đi ăn cùng nhau, cậu còn nói địa chỉ nhà mình cho đối phương biết.

Tống Triệu vốn tưởng rằng Giang Lâu sẽ lái chiếc xế hộp đẹp đẽ đắt tiền của mình, nào ngờ anh lại chạy xe máy nhỏ đến rước cậu.

Gió buổi đêm rất lạnh, Tống Triệu giấu mặt sau lưng Giang Lâu, ngửi thấy trên người anh nồng nặc mùi thuốc lá, chắc hẳn là vừa mới hút thuốc xong.

"Không hư được đâu nhóc." Giang Lâu liếc nhìn bàn tay bối rối muốn nắm nhưng lại không dám của Tống Triệu.

Lá gan nhỏ thế.

Tống Triệu ngơ ngác, chậm rãi víu chặt eo áo Giang Lâu, đoạn nhắm hai mắt lại. 

Giang Lâu lái xe rất nhanh.

Đến mức Tống Triệu có thể nghe thấy tiếng gió lướt qua tai, đồng thời cũng cảm nhận được rõ rệt từng lọn gió luồn vào cơ thể.

Là trải nghiệm cậu chưa từng có.

"Có kén ăn cái gì không?"

Hai người đi đến một quán đồ nướng gia đình, hiển nhiên trước đây Giang Lâu cũng rất thường xuyên đến đây, anh tự nhiên chào hỏi ông chủ, quen cửa quen nẻo cầm thực đơn lên.

Tống Triệu ôm lấy chiếc áo khoác Giang Lâu vừa ném cho cậu, ngại ngùng lắc đầu.

Cậu không quá thích những nơi đông người, mùi thuốc lá và rượu bốc lên nồng nặc, tiếng nói chuyện ồn ào chưa bao giờ là thứ phù hợp với cậu.

Nhìn bộ dáng của cậu, Giang Lâu bật cười ha hả, đẩy ót cậu đến một bàn trống, "Nhóc chưa từng đến đây bao giờ à? Không kén thì anh kêu đại nhé, trẻ em tuổi dậy thì chắc sức ăn lớn lắm nhỉ?" 

Tống Triệu đã chịu đựng hai từ "trẻ em" này lâu lắm rồi, cậu nhìn chằm chằm Giang Lâu một lát, cuối cùng không nhịn được nữa, "Em không phải con nít."

"Sang năm là thành niên."

"Hửm?" Giang Lâu cầm đĩa lên, thấy cậu vẫn lẽo đẽo theo sau thì khẽ cười: "Nhóc gầy như vậy mà dám bảo không phải con nít? Với cả anh lớn hơn nhóc mà, mớ gì không được gọi thế?"

"Ăn thịt bò không...nói chung đó là nickname thôi hiểu chưa?"

"…… Ăn."

"Món này thì sao? À đúng rồi, anh nhớ tên nhóc là —— Tống Triệu, thính giác với trí nhớ anh đây đều rất tốt, yên tâm."

Nghe anh nói vậy, Tống Triệu chợt ngây ngẩn cả người.

Cậu thật sự đã cho rằng Giang Lâu có lẽ là không nghe thấy hoặc quên mất tên cậu rồi nên mới luôn gọi như vậy.

Giang Lâu chọn kha khá món, còn bảo ông chủ mang đồ uống đến.

Tống Triệu nhìn mặt bàn đầy vỏ lon bia của người khác rồi lại nhìn coca trên bàn mình, "Chúng ta không uống bia hả?" 

Giang Lâu rót coca vào ly cho cậu, bật cười, "Vị thành niên mà đòi uống bia?"

"Đừng nhìn anh, tửu lượng anh không tốt, miễn uống."

Tống Triệu ồ lên.

Dường như người này có thể đoán được cậu sắp nói gì.

Đây là lần đầu Tống Triệu được ăn nướng BBQ, vừa nhai vừa không nhịn được nhìn trộm Giang Lâu.

Vì Tống Triệu không vào nhà lại nên vẫn mặc đồ ngủ, áo khoác của Giang Lâu lại đang ở trên người cậu, anh chỉ còn mặc một lớp áo len mỏng, tay áo xắn lên đến khuỷu tay.

Tống Triệu lén nhìn mấy lần, Giang Lâu cuối cùng cũng chú ý tới ánh mắt của cậu nhóc, buồn cười hỏi: "Sao nhóc cứ nhìn trộm anh hoài vậy?"

Tống Triệu lập tức cúi xuống, lắc đầu rồi lại gật lia lịa, "Tâm trạng anh đã tốt hơn chưa?"

Giang Lâu ồ lên, trực tiếp nghiêng sang đối diện với Tống Triệu, "Thế nào là tốt?"

"Cười nhiều hay ăn nhiều thì tính là tốt à?"

Tống Triệu bị hỏi lại thì sững người, không biết nên trả lời thế nào.

Quả thật không thể nhìn thấu được.

Dường như Giang Lâu vẫn luôn duy trì biểu cảm này, cậu với anh ta lại không quá thân thiết, sao có thể có chuyện nhìn ra được?

"Bạn nhỏ, thế giới của người trưởng thành phức tạp lắm, nhóc nghĩ nếu anh khóc thì là tâm trạng không tốt sao?" Giang Lâu không ngờ sẽ có một ngày anh được một bạn nhỏ an ủi, trông cái vẻ bối rối muốn nhìn lại không dám của cậu nhóc lại khiến anh buồn cười, "Đáng tiếc anh không khóc nổi, nhưng không lẽ cứ cười là có tâm trạng tốt sao?"

"Nhóc cho rằng anh giống nhóc đấy à, bao hỉ nộ ái ố đều viết lên mặt?"

Nói đoạn, anh đưa tay nhéo má Tống Triệu trước khi cậu kịp phản ứng, nơi anh chạm vào nhanh chóng nóng lên.

Giang Lâu véo xong còn cười một cái, trên mặt thật sự không có chút thịt nào luôn, "Sao ốm nhom vậy hả? Gọi nhóc là bạn nhỏ cũng chẳng sai."

Tống Triệu há hốc miệng, "Cao lên thì sẽ gầy đi, em đang cao lên thôi."

"Ừm, sắp thành niên rồi còn cao lên gì nữa?" Giang Lâu thảy một con tôm đã bóc vỏ vào dĩa trước mặt Tống Triệu, "Biết cãi rồi."

Tống Triệu im bặt.

Giang Lâu lại cười hỏi cậu: "Mà nhóc con có ước mơ gì không?"

Tống Triệu sửng sốt một hồi, đoạn lắc đầu: "Không có."

Ước mơ là gì chứ?

Người như cậu, nguyện vọng duy nhất chính là được đối đãi công bằng như người bình thường.

Tống Triệu chưa bao giờ cảm thấy thích người cùng giới là lệch lạc, nhưng lại phải khuất phục trước lời dị nghị của kẻ khác.

"Sao tuổi trẻ mà không có ước mơ thế?" Giang Lâu có chút bất ngờ, nhưng anh cũng cảm thấy điều này cũng có lý mà thôi.

Có lần Giang Lâu dò hỏi Giang Anh về Tống Triệu, dù sao cả hai cũng học chung một trường, anh nghĩ có lẽ em gái anh sẽ biết cậu nhóc.

Biết thì có biết thật, nhưng là qua những mẩu chuyện không quá tốt đẹp, Giang Anh tóm gọn.

"Vậy anh có sao?"

Giang Lâu trầm mặc một chốc, "Có chứ."

"Là gì thế?" Tống Triệu ngưng đũa, muốn nghe anh nói.

"Giành chức vô địch." Giang Lâu cười, đoạn ý cười nhạt dần, "Tuyển thủ chuyên nghiệp ai lại không muốn giành chức vô địch."

Tống Triệu không hiểu rõ lắm, thậm chí cậu còn không biết đến tựa game này.

"Vậy tại sao anh lại chuyển nhượng? Em thấy đội ngũ cũ của anh cũng tốt mà."

Nếu muốn giành chức vô địch, không phải nên ở đội mạnh hơn mới có hy vọng sao?

Giang Lâu ậm ừ, sờ túi mới nhớ ra mình không mang thuốc lá theo vì sợ sẽ dạy hư bạn nhỏ, chỉ có thể tiếp tục ăn thịt: "Không bằng lòng với trạng thái hiện tại."

"Bạn nhỏ này, em không thể chỉ nhìn những thứ trước mắt mà phải nhìn về phía xa ấy."

Anh ở lại chiến đội này, vĩnh viễn không có cơ hội xuất đầu lộ diện.

Nhưng đúng là tinh thần anh đang rất sa sút, dạo gần đây, cơ số những chuyện sốt ruột cứ âm thầm phát sinh.

Giang Lâu nói, xoa tóc Tống Triệu.

Tống Triệu vốn đang suy nghĩ lời anh nói, cảm giác có người chạm vào thì vô thức khẽ tay anh một cái, xong xuôi mới giật mình nhìn Giang Lâu.

Giang Lâu không để bụng mà bật cười. "Tốt đấy, cứ tưởng nhóc chỉ biết nhẫn nhịn chịu đựng thôi."

"Nhóc học hành cho tốt, đừng có giống anh bỏ học đi thi đấu, đánh suốt mấy năm không có đường ra."

"Bỏ học……ạ?" Tống Triệu ngạc nhiên.

Giang Lâu ừ một tiếng, thấy vẻ mặt tin sái cổ của cậu thì mắng, "Gạt nhóc thôi, chẳng phải đã nói đó là đam mê của anh rồi à?"

"Anh theo đuổi đam mê của mình, nếu nhóc có hoài bão thì cũnh đừng bỏ lỡ nó, còn nếu không mơ mộng gì sất thì cứ chăm chỉ học hành đi."

Tống Triệu gật đầu, nhìn vào mắt Giang Lâu.

Ước mơ của cậu à.

Trước kia không có, dường như bây giờ lại như đột nhiên có rồi.

Chỉ có trở thành người ưu tú, cậu mới có đủ tự tin để chạm đến người...cậu muốn.

Hai người ngồi ăn không được lâu, Tống Triệu không thể về quá muộn vì ngày mai còn phải đi học.

Ăn xong, Giang Lâu đứng dậy thanh toán, còn Tống Triệu đứng ở cửa chờ anh.

Quán thịt nướng ven đường như thế này thường đông nghịt người, Tống Triệu còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy con ma men bên cạnh lảo đảo xông đến, trong miệng lải nhải kêu ông chủ tính tiền.

Tống Triệu bước sang một bên, nhưng không biết lão ta thật sự nhìn không rõ hay là cố tình mà vẫn cứ lao vào cậu, Tống Triệu tránh không kịp, trơ mắt nhìn người đàn ông sắp va thẳng vào, chợt có ai đó kéo cánh tay cậu, giây tiếp theo, cả người cậu nằm gọn trong lòng Giang Lâu.

Tống Triệu ngơ ngẩn.

Hiếm khi Giang Lâu tỏ ra không vui, "Chú này, không cần mắt nữa thì hiến đi."

Chú ta ngẩng đầu lên, cười hì hì nhòm Tống Triệu một cái rồi bỏ đi.

Giang Lâu ôm bả vai Tống Triệu đẩy cậu ra ngoài, "Sợ à? Lần sau đừng có e dè loại người này biết chưa?"

"Gã nghĩ rằng nhóc dễ bắt nạt."

Tống Triệu cứ đứng ngốc như trời trồng, mà mấy tên ấy rất thích chọn kẻ ngốc để khi dễ.

Tống Triệu chỉ có thể cảm giác được hai người đứng rất sát nhau.

Tâm tư thiếu niên đột nhiên sôi trào mãnh liệt.

Kể từ ngày hôm đó, mối quan hệ giữa hai người dường như từ xa lạ trở thành bạn bè.

Sau khi Giang Lâu gia nhập chiến đội mới thì hết sức bận rộn, Tống Triệu cũng dần lấy lại phong độ học tập trước đây, song đôi khi cậu vẫn sẽ lén lút gọi cho Giang Lâu vào nửa đêm.

Giang Lâu luôn ngủ rất muộn, vừa vặn thỏa mãn tâm tư nho nhỏ của Tống Triệu.

Vụng trộm gọi điện thoại cho Giang Lâu hẳn là khoảng thời gian vui vẻ nhất của cậu.

Tuy Giang Lâu nói năng không nể tình ai, nhưng chung quy anh là người rất kiên nhẫn, sẽ sẵn sàng nghe Tống Triệu luyên thuyên kể chuyện thành tích tăng vọt hay tụt dốc, nghe cậu than phiền về giáo viên và bạn học cùng lớp....

"Anh thấy em có nói nhiều lắm không?" Tống Triệu xấu hổ, tiền tiêu vặt tháng này của cậu gần như tiêu hết cho việc gọi điện, thi thoảng còn phải mua quà vặt trong sạp để lấy lòng chủ tiệm, mong ông đừng kể với mẹ rằng cậu thường xuyên lén lút gọi điện ở bốt.

Giang Lâu vừa xem video huấn luyện vừa trả lời, "Thì cũng nhiều đó, xin lỗi vì lúc trước bảo nhóc bị câm nhé."

Tống Triệu: "……

"Nhưng trẻ em nói nhiều mới là bình thường." Giang Lâu cắn điếu thuốc, nói, "Tốt mà."

"Như vậy mới khiến mọi người yêu thích."

Được người……thích sao?

Tống Triệu có chút lơ đãng gác máy.

Cậu ngày càng để ý đến cái nhìn của Giang Lâu.

Nếu nói những suy nghĩ thầm kín về mối tình đầu giấu trong nhật ký hồi cấp hai là sai lầm cậu không bao giờ muốn nhớ lại, thì những băn khoăn lúc này có lẽ sẽ trở thành ký ức đẹp nhất cả đời cậu.

Những ngày cuối cấp, Tống Triệu bò từ vị trí đội sổ lên tầm trung, rồi dần dà trở thành top đầu trong lớp. Thầy chủ nhiệm cũng ngày càng quan tâm thành tích của cậu hơn nữa.

Những lời đồn thổi từng gây rắc rối cho Tống Triệu cũng dần bị cậu lãng quên, giờ đây cậu đã có thứ đáng để theo đuổi, dường như những chỉ trích ​​và thái độ của người khác đều bớt quan trọng hơn.

Mà cậu đã quen biết Giang Lâu được hơn nửa năm rồi.

Tống Triệu thay hết bộ này đến bộ khác, soi gương hồi lâu vẫn chưa hài lòng.

Hiếm có cuối tuần Giang Lâu được nghỉ phép, hỏi cậu có muốn đi ăn ngoài không, tất nhiên Tống Triệu vui muốn chết.

Có điều không biết phải mặc gì.

Cậu đã lâu không gặp Giang Lâu rồi.

Mẹ Tống xoa trán đi ngang phòng con trai lần nữa, "Gặp bạn học nam nào mà lựa quần áo suốt buổi thế con?"

Mẹ Tống luôn ủng hộ con trai, chỉ hy vọng con trai sẽ sống vui vẻ, hạnh phúc.

Tống Triệu cười khì, "Không phải bạn học nam đâu ạ?"

Mẹ Tống bật cười, "Chứ ai?" 

"Được rồi đừng thay nữa, bộ nào cũng đẹp hết."

Tống Triệu bỗng thấy ngại ngùng khi bị mẹ bắt gặp, vội vơ lấy balo rồi chạy ào ra khỏi nhà.

Mẹ Tống nhìn con trai vội vội vàng vàng, bất đắc dĩ mỉm cười.

Thằng bé này vẫn cứ ngỡ bà không biết chuyện nửa đêm lẻn ra ngoài, tiếng đóng cửa lớn như vậy mà.  

Nhưng con nó vui vẻ là được rồi.

Nửa năm qua, thằng bé đã hoạt bát lên trông thấy.

----

Tống Triệu và Giang Lâu hẹn nhau tại một tiệm xiên bẩn.

Sở thích của Tống Triệu cũng giống mấy đứa nhóc mới lớn khác, nghiện thực phẩm rác, thậm chí Giang Lâu còn có chút hối hận khi đã dắt Tống Triệu đi ăn thịt nướng, tên nhóc này cố ý tích cóp tiền tiêu vặt, gọi điện cho anh hỏi có thể đưa nhóc ấy đi ăn ngoài nữa hay không.

Nhưng Giang Lâu vẫn không thể từ chối, niềm vui của nhóc là trên hết.

Khi Tống Triệu đến nơi, Giang Lâu đang nói chuyện điện thoại. Anh không buồn che chắn, nghiêng đầu kẹp điện thoại ở hõm cổ, một tay cầm điếu thuốc chưa châm lửa, trên mặt mang theo ý cười, anh thấy Tống Triệu thì thảy ngay điếu thuốc vào túi áo.

Tống Triệu cầm cây kẹo mút mà Giang Lâu để sẵn trên bàn, bóc vỏ kẹo nhét vào miệng, lúc gọi món thì bất giác nhìn sang anh.

"Ừ, đi ăn với bạn." Giang Lâu mỉm cười, nhướn mi liếc nhìn Tống Triệu, cầm bút ngồi xuống cạnh, "Sao lại gọi Coca?"

"Hôm nay uống nước chanh nhé?"

Hai người đột nhiên chạm vai, Tống Triệu ngây ra một lúc rồi không phục gạch nước chanh ra, "Nhưng em muốn uống coca."

"Phải là coca lạnh."

"À nói chuyện với bạn...không phải, một bạn nhỏ không nghe lời muốn uống coca thôi." Không biết Giang Lâu có nghe rõ lời cậu nói không, anh tiếp tục nói chuyện điện thoại, không gạch coca khỏi danh sách order nữa, "Không được, con gái ra đường ban đêm nguy hiểm lắm." 

Trong tiệm ầm ĩ đến độ Tống Triệu không thể nghe rõ được bên kia nói gì, nhưng vẫn mơ hồ nhận ra được một giọng nữ trong trẻo. 

Trông trạng thái không giống như lúc Giang Lâu nói chuyện điện thoại với em gái.

Giang Lâu hiện tại có chút lười nhác và bất cần đời.

Tống Triệu không khỏi tự hỏi có phải lúc gọi điện cho cậu, anh cũng như vậy hay không. Nghe thì dịu dàng và kiên nhẫn, nhưng thực chất không hề quan tâm đến cậu, chỉ tùy ý ứng phó.

Giang Lâu nói thêm một lúc nữa thì cúp máy, vươn tay xoa đầu Tống Triệu, "Lá gan nhóc ngày càng lớn, dám nhân lúc anh nói chuyện điện thoại mà phản nghịch." 

Tống Triệu không dám nhìn anh, cúi đầu lơ đãng chọn món, vốn rất có khẩu vị nhưng chẳng hiểu sao lúc này lại không còn hứng thú.

Đến khi order xong, Tống Triệu vung vẩy cây bút tròn tay, bộ dạng bất an khó chịu này khiến Giang Lâu không thể không để tâm, bèn cau mày hỏi, "Nhóc sao thế? Bộ thành tích lại tụt à?"

Tống Triệu lắc đầu, vân vê đầu bút một hồi thì gom hết dũng khí, hỏi, "Mới nãy là bạn gái anh hả?"

Ngoài bạn gái ra, Tống Triệu không thể nghĩ ra được thân phận nào khác.

Suy cho cùng, Giang Lâu cũng đã đến tuổi nên hẹn hò rồi.

Trong lúc chờ đợi câu trả lời của Giang Lâu, lòng Tống Triệu bỗng dưng trầm xuống, cho đến khi có một áp lực quen thuộc lại đè lên đỉnh đầu cậu, Giang Lâu cắn vỡ nhân kẹo, nói, "Không có thời gian yêu đương, chăm sóc mấy đứa nhỏ thôi đã đủ bận lắm rồi, nhóc không thấy gần đây đội anh lại chiêu mộ thêm tân binh sao?"

Tống Triệu không biết nên vui hay buồn nữa.

Dường như trong mắt Giang Lâu, ai cũng có thể là bạn nhỏ.

Có lẽ anh không quá để tâm đến câu hỏi đột ngột ấy, đùa lại, "Quan tâm đến đời sống tình cảm của anh thế à? Anh của nhóc thích người nhỏ tuổi, ngoan ngoãn thôi nhé."

Quả thật anh từng tiếp xúc với cô gái nọ, nhưng là ở trước khi quen biết Tống Triệu. Cô nàng từng thẳng thắn tỏ tình với Giang Lâu, mà anh cũng nghĩ bản thân có thể thử hẹn hò nếu không quá bận rộn, dù sao anh cũng không phải Bồ Tát không có thất tình lục dục. Có điều sau khoảng thời gian sóng gió vừa rồi, anh nhận ra mình không có chút động lòng nào, cũng đã nói rõ để cô nàng đừng lãng phí thời gian lên người anh nữa.

Ở bên cô nàng còn không vui vẻ bằng ở cạnh Tống Triệu.

Giang Lâu im lặng một lúc, thấy Tống Triệu vẫn cúi đầu không nói gì thì bật cười, xoa tóc cậu, "Vẻ mặt gì đây nhóc? Anh mà yêu đương thì làm gì có thời gian dắt nhóc đi ăn."

"Ui, chăm nhóc thôi đã đủ đau đầu rồi, mỗi lần gọi cho anh đều làm nũng này nọ, anh lấy sức đâu mà dỗ người khác nữa?" 

Dường như Giang Lâu chỉ thuận miệng nói vậy, đoạn đứng dậy đến quầy nhận đồ.

Tống Triệu bất động, nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của anh.

Rồi vội vàng cúi đầu.

Khi Giang Lâu trở lại, Tống Triệu đã điều chỉnh tâm tình, bỗng nhiên lại thèm ăn.

Nhìn cậu nhóc ngấu nghiến đồ ăn, Giang Lâu khẽ mỉm cười, đưa mắt nhìn vầng trăng tròn vạnh vành bên ngoài.

Bạn nhỏ đã lớn rồi.

Mà anh thì vẫn không thể thi đấu vì chấn thương ở tay.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Hôm nay Giang Lâu lái xe, đưa Tống Triệu trở lại cổng khu dân cư, anh nhìn người đang ngủ say ở ghế sau qua kính chiếu hậu, lẳng lặng móc một điếu thuốc từ túi áo.

Bên dưới khu dân cư vô cùng yên tĩnh, khi Tống Triệu mơ màng tỉnh giấc, cậu ngửi thấy mùi thuốc lá the the trong không khí, trên người đắp một chiếc chăn mỏng.

Giang Lâu đang ngồi ở ghế lái nghịch điện thoại, Tống Triệu nhìn theo sườn mặt anh, hiếm khi không thấy nụ cười mà vô cùng nghiêm túc.

Dường như đã có gì đó thay đổi suốt sáu tháng qua, Giang Lâu không còn tự do và thoải mái như trước nữa, nhưng thái độ của anh với cậu thì vẫn trước sau như một.

Giang Lâu nhận ra ngay Tống Triệu đã tỉnh, vẻ mặt bình tĩnh quay lại, "Dậy rồi à? Cứ tưởng nhóc muốn ngủ trong xe cả đêm không đấy."

Tống Triệu hơi xấu hổ, dạo này cậu thiế ngủ thật vì ngày nào cũng ráng học đến rạng sáng, "Lẽ ra anh nên đánh thức em."

Giang Lâu cười khẽ, đưa áo khoác cho cậu, "Thôi, nhỡ lại bị dỗi, vừa tỉnh ngủ mà ra gió dễ cảm lắm, mặc đi này."

Tống Triệu cầm áo khoác, có hơi không đành lòng mà ngập ngừng nhìn anh.

Biết vậy thì giả bộ ngủ thêm một chút rồi.

Giang Lâu cảm nhận được tầm mắt của cậu, "Bạn nhỏ sao thế? Không nỡ à?"

Tống Triệu cứng họng, hết gật đầu rồi lại lắc đầu quầy quậy, ấp a ấp úng nói, "Giang Lâu."

"Ừ?"

Rất ít khi cậu nhóc gọi tên anh, Giang Lâu có chút ngạc nhiên.

"Anh đợi em thêm một chút nữa nhé?"

Một chút nữa thôi, em sẽ thành niên.

Tống Triệu không nhớ rõ mình đã chạy về nhà thế nào.

Cậu sợ Giang Lâu sẽ hỏi tại sao, gần như bỏ chạy trối chết.

Song Giang Lâu không quá cố gắng đào sâu về vấn đề này, có lẽ anh chỉ cho rằng con nít nói năng lung tung.

Hai người vẫn cứ gọi điện lúc nửa đêm, nói đủ chuyện trên trời dưới đất.

Sinh nhật Tống Triệu trùng vào ngày kết thúc kỳ thi tháng đầu tiên của học kỳ hai năm cuối trung học, toàn trường được nghỉ một ngày.

Sau khi ăn mừng với mẹ ở một nhà hàng nhỏ vào buổi trưa, Tống Triệu chợt nghĩ đến việc mời Giang Lâu ra ngoài, nhưng lại không liên lạc được với anh.

Đây là lần đầu tiên anh không nhận điện thoại của cậu.

Suốt buổi chiều, Tống Triệu cứ chạy lên chạy xuống tiệm quà vặt nhiều lần, đến cả chủ quầy cũng phải thắc mắc làm sao.

Mà chính Tống Triệu cũng không biết.

Chỉ là có hơi mất mát.

Giang Lâu biết ngày sinh nhật của cậu.

Cũng đã hứa sẽ cùng cậu ăn mừng.

Mãi cho đến ngày hôm sau, khi Tống Triệu đang bổ sung bài tập sau cả đêm buồn bã không ngủ được, vô tình lại nghe được đám nam sinh trong lớp bàn tán xôn xao.

"Giải nghệ thật rồi này."

"Tao xem buổi livestream hôm qua rồi, đồng đội của hắn khóc rất thảm, biểu hiện trận chung kết hôm qua cũng không tồi."

Tống Triệu sửng sốt.

Vì không có điện thoại hay máy tính nên cậu chưa từng xem bất kỳ chương trình phát sóng trực tiếp nào, nhưng mấy hôm trước Giang Lâu có nhắc đến với cậu rằng sắp tới anh sẽ lên sân đấu, còn là trận chung kết.

"Ai giải nghệ?"

Hai nam sinh đang xì xào thì ngơ ra, "À, chỉ một mình Lou thôi, cậu cũng biết hả?"

Tống Triệu không nhớ rõ hôm đó mình đã chạy đến gặp giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ phép như thế nào, xin được giấy thì bỏ chạy khỏi trường học như thể sắp ngất đi.

Cậu biết căn cứ của Giang Lâu ở đâu bởi từng đến đó một lần nhưng không vào. Nhân viên bảo vệ ngoài cổng có trí nhớ tốt, lại có ấn tượng với cậu, vì thế vô cùng tốt tính nói cho cậu Giang Lâu hiện không ở căn cứ.

Mà đang nằm viện.

"Anh có thể xảy ra chuyện gì chứ? Không phải chỉ là giải nghệ thôi à? Không quay lại nữa." Giang Lâu nằm trên giường bệnh, một tay truyền nước, tay kia cầm điện thoại nói chuyện với Giang Anh, "Giải nghệ sớm, hay là làm huấn luyện viên nhỉ?"

"Không phải, gì mà từ bỏ giấc mơ? Bộ em ngứa mồm lắm hả?"

"Tay không đau, không có gì vấn đề lớn…… Được rồi đừng khóc, Làm như anh mày bị...." Giang Lâu nói, chợt nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh bị đẩy ra, va vào tường hai lần rất mạnh bèn khựng lại, "Khoan nhé, hình như có người đến."

Vốn tưởng là mấy thành viên trong đội nên không định cúp điện thoại, Giang Lâu toan hỏi sao về sớm thế, nào ngờ lại trông thấy Tống Triệu đỏ hoe mắt nhìn anh. 

Giang Lâu ngẩn ra vài giây, hiếm khi hoảng loạn mà ngắt máy.

Cả đêm qua anh không cạo râu, không gội đầu tắm rửa, hơn nữa còn chấn thương, bộ dạng hết sức khó coi.

Tống Triệu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm anh rồi ứa nước mắt.

Thật ra cậu có rất nhiều lời nói muốn hỏi.

Tại sao lại không nói cho cậu biết, vì anh cho rằng hai người chưa đủ thân thuộc hay vì cảm thấy cậu không thể chấp nhận được.

Giang Lâu há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười, "Bạn nhỏ này, nhóc ăn vạ đến tận bệnh viện luôn à?"

"Hôm nay không đi học……"

Còn chưa kịp nói hết nửa câu sau.

Tống Triệu òa khóc, nhào vào trong lòng anh, còn rất tinh tế né cánh tay đang truyền nước.

Giang Lâu chỉ có thể cảm nhận được nước mắt thiếu niên tràn vào cổ mình, khiến anh cảm thấy lạnh lẽo.

Mới đầu Tống Triệu chỉ dám sụt sùi, sau bắt đầu khóc thành tiếng rất to, Giang Lâu đành phải vỗ lưng trấn an cậu nhóc.

Cảm giác được Tống Triệu đã ngừng lại, anh mỉm cười hỏi: "Khóc đủ rồi à?"

Tống Triệu cảm thấy mất mặt quá, siết áo Giang Lâu không dám ngẩng lên, mãi đến khi nghe thấy tiếng Giang Lâu thở dài: "Anh xin lỗi."

"Bạn nhỏ……" Giang Lâu thoáng khựng lại, tự cười nhạo mình, "À không, em thành niên rồi." 

Anh còn nhớ rõ.

Tống Triệu túm áo Giang Lâu, ngẩn ra.

"Trông anh nhếch nhác quá, vốn tưởng rằng tối qua có thể đến kịp sinh nhật em, nào ngờ cánh tay lại dở chứng sau trận đấu, đành phải đến bệnh viện." Giang Lâu vuốt tóc Tống Triệu, ôn tồn nói.

Anh cũng nhìn thấy cuộc gọi của Tống Triệu, nhưng tâm lý lại có phần né tránh.

Trước mặt Tống Triệu, anh luôn tỏ ra mạnh mẽ, vậy mà đột nhiên lại vô dụng như vậy, anh sợ hình tượng của mình trong lòng cậu nhóc sẽ bị sụp đổ.

"Anh…… anh……"

Tay anh còn đau không?

Tống Triệu nấc lên, không thể nói thành lời hoàn chỉnh.

"Anh sao?" Giang Lâu rũ mắt, "Anh không ổn rồi."

____^_^____

Có ai không vào được wattpad giống bảnh hong 🥹 cũng bật VPN mà lúc vô được lúc không à trời

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play