"Trước đây em rất thích đến đây." Tống Triệu kéo tay Giang Lâu ngồi vào quầy bar, "Hai ly như  cũ."

Bartender ngạc nhiên nhướn mày nhìn Giang Lâu, ra dấu OK.

Giang Lâu nhìn cậu cười nói, "Bây giờ không thích nữa sao?" Anh híp mắt, "Hm...Đêm đó em cũng đến chỗ này à?"

"Đêm đó?" Tống Triệu ngẩn người, "Không phải ở quán bar Chốn Cũ sao? Quán ấy khá gần trường học...."

Giang Lâu lắc đầu, "Ngày anh đợi em dưới ký túc xá."

Anh nói, đoạn đưa tay xoa tóc Tống Triệu, "Anh đã tức giận."

"Hừm..." Tống Triệu chần chờ, "Đúng là khi ấy em đến đây."

Giang Lâu không lên tiếng, bình tĩnh nhìn cậu như thể đang trông chờ một lời giải thích.

Tống Triệu chớp mắt, bất giác sinh ra chút chột dạ, nhưng nghĩ đến cảnh Giang Lâu ném thịt nướng vào thùng rác rồi không liên lạc với cậu, Tống Triệu lại cảm thấy tự tin hơn.

Muốn tính nợ cũ chứ gì, vậy thì đừng trách cậu nhé.

"Em chỉ uống rượu thôi, anh thì quăng cả đồ ăn vào thùng rác! Đã vậy còn ngó lơ em lâu đến vậy! Come out thì come out chứ, chẳng nhẽ lại bị tịch thu điện thoại luôn sao? Em thấy anh vẫn rất siêng đăng Weibo." Tống Triệu nhấp một ngụm rượu bartender vừa đưa cho, ôm tâm lý không thể thua mà đốp chát lại.

"Anh ghen tị." Giang Lâu thở dài, "Thậm chí là nổi giận khi thấy em thân thiết với người khác."

Tuy ngày thường Giang Lâu đã rất ôn hòa, nhưng không hiểu sao Tống Triệu lại cảm thấy thái độ lúc này của anh còn mềm mỏng hơn nữa, hạ thấp cái tôi của mình mà nói, "Xin lỗi vì đã không để ý đến em, khi ấy anh cần suy xét kĩ về tình cảm của bản thân."

Thật ra Tống Triệu cũng muốn nhân cơ hội này để nói hết với anh, suy cho cùng sự việc lần ấy vẫn là cái đinh trong lòng cậu, không ngờ cây đinh này sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu nhiều đến vậy.

"Sau này chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa." Giang Lâu cầm ly rượu lên, màu rượu xanh nhạt như màu nước biển trong vắt, mùi rượu không quá nồng, thậm chí còn có chút hương thơm thoang thoảng. Thoáng thấy Tống Triệu liếm môi dưới, anh khựng lại hai giây rồi lại đặt ly rượu xuống rồi tiến về phía trước, ấn vào ót Tống Triệu, mạnh bạo chiếm lấy môi cậu.

Mùi vị giống hệt như ly rượu này vậy.

Tống Triệu không kịp phản ứng trước cái chạm của anh, theo bản năng mở miệng ra, nhưng Giang Lâu không hề có ý muốn len vào mà bật cười, "Cảm ơn vì đã để anh đến với thế giới của em."

"Đây là món quà sinh nhật tuyệt nhất của anh." Giang Lâu híp mắt, ngẫm nghĩ một hồi, "Thế giới của em phong phú thật."

Tống Triệu không biết anh lại đang trêu ghẹo mình hay là đã tiếp thu hết thảy, ngay khi cậu định lên tiếng, Giang Lâu lại tiếp tục nói, "Vậy em có bằng lòng ở bên anh không?"

"Gì?" Tống Triệu sửng sốt, "Chẳng lẽ trước giờ chưa ở bên nhau? Anh mẹ nó hôn cũng hôn rồi còn hỏi như thế?"

"Anh, cái tên này sao lại x..." 

Tống Triệu chưa kịp thốt ra hai chữ xấu tính, Giang Lâu đã lại tiến đến chặn miệng cậu.

Tống Triệu đành nuốt xuống những lời mắng chửi vào lòng.

Lúc này cậu chỉ có thể nghĩ: Mắc gì kỹ thuật hôn của tên khốn Giang Lâu này lại tốt vậy!

-

Sau khi kết thúc môn thi cuối cùng của kỳ này, Tống Triệu nóng lòng kéo Úc Ninh ra khỏi phòng thi.

"Tao nghĩ tao sẽ không rớt môn đâu!" Nếu không thì lại có lỗi với mấy ngày ăn dầm nằm dề ở thư viện của cậu mất, "Lát nữa đi ăn gì nhé?"

Úc Ninh ngơ ra, nói, "Lục Quyện đón tao...."

Tống Triệu hiểu ngay, tóm lại là người ta không có đi ăn với cậu được, bộ có bồ là ghê gớm lắm hay sao, hai cái người này cứ suốt ngày kè kè nhau...

Chưa phàn nàn xong, điện thoại Tống Triệu bỗng đổ chuông.   

Tống Triệu lập tức nhận điện thoại, hớn hở nói, "Em thi xong rồi á! Đảm bảo không rớt môn!"

Úc Ninh không cần nhìn cũng biết người gọi đến là ai.

"Ơ, anh đợi em một chút! Em sắp về đến rồi." Không biết Giang Lâu nói gì, Tống Triệu vội vội vàng vàng cúp điện thoại, tạm biệt Úc Ninh rồi chạy thoắt về ký túc xá.

Úc Ninh: "......"

Lúc này dưới cổng ký túc xá đông nghịt người, ai cũng tay xách nách mang một đống hành lý để kịp về nhà. Giang Lâu đứng đợi ở đấy cũng không ai chú ý đến.

Khi Tống Triệu chạy ra, Giang Lâu vẫn đang cúi đầu xem điện thoại, bước chân cậu thoáng khựng lại, sau đó không chút do dự chạy đến ôm chặt anh từ đằng sau, "Sao anh lại đến đây thế? Hôm nay các anh không phải tập luyện sao?"

Giang Lâu rõ là giật mình trước hành động bất ngờ của cậu, bất đắc dĩ mỉm cười, anh nắm lấy tay cậu rồi lắc đầu, "Lục Quyện đi hẹn hò, cho cả đội xả hơi một bữa." 

"Em không lên xếp đồ đi à?"

"Hì hì, anh kéo em được không?" Tống Triệu càng ôm chặt hơn, ý bảo anh hãy dắt cậu theo với, "Đưa em lên lầu!"

Giang Lâu nuông chiều vỗ eo cậu, vừa kéo cậu về phía trước vừa hỏi, "Muốn anh trai cõng bé lên không hả?"

"Bộ không biết ngại hả trời?" Tống Triệu trộm liếc những người xung quanh đang tò mò nhìn họ, tư thế của họ quả thật có hơi thân mật, song thời buổi này anh em bạn bè với nhau hành động như thế cũng chẳng tính là lạ, thế là đám đông chỉ vô tình nhìn một chút rồi dời tầm mắt ngay.

Giang Lâu bật cười, không đáp lại.

Hai người anh anh em em đi vào ký túc xá, Tống Triệu nhấc chân đá cửa, vừa định dán lên ôm hôn Giang Lâu, nào ngờ lại nghe thấy tiếng Khương Hạo gọi í ới từ trong nhà tắm.

"Về rồi đó hả Tống Triệu?"

Tống Triệu giật thót, cậu có gan to bằng trời thì cũng không dám làm xằng bậy trước mặt bạn cùng phòng, bèn vội buông Giang Lâu ra, đáp lại, "Ờ! Về dọn đồ xíu."

Giang Lâu nhướng mày xem trò vui, Tống Triệu thấy vậy thì trừng anh một cái.

"Nhưng mày bảo về trễ mà?" Khương Hạo cầm đôi giày mới giặt một nửa ra, "Tao mới chất đồ lên bàn mày ấy, đợi chút để tao dọn..."

Khương Hạo chưa dứt lời, đoạn nhìn thấy một anh trai lạ mặt trong phòng mình, sửng sốt hỏi, "Đây là......"

"......Anh trai tao, tới giúp tao dọn đồ. " Tống Triệu xấu hổ, đành phải gọi lại danh xưng mà Giang Lâu vừa ghẹo cậu.

Giang Lâu mỉm cười, khẽ huých vai cậu rồi chào hỏi cùng Khương Hạo.

Khương Hạo ồ lên, cứ cảm thấy anh trai này nom quen quen, như thể đã gặp ở đâu đấy rồi, cậu chàng vắt óc mãi không ra bèn bỏ cuộc, vội vàng dọn hết đồ trên bàn đi.

Thấy Tống Triệu muốn tự mình dọn, cậu chàng vội giữ cổ tay cậu, "Để tao để tao, mày với anh trai đi xếp hành lý đi, đảm bảo là sạch sành sanh luôn."

"Nhưng mà năm nay mày ăn tết ở đâu?"

Mọi năm Tống Triệu đều đón tết cùng mẹ, song không rõ vì sao mà mấy hôm trước ba lại gọi cho cậu, hỏi có muốn về chỗ ông không.

 Tống Triệu chỉ cảm thấy nực cười, về sao?

"Vẫn về với mẹ thôi, nhưng năm nay tao nán lại đây mấy hôm." Tống Triệu nói, đoạn quay sang nhìn Giang Lâu đang giúp cậu xếp hành lý một cái.

"Thế mày ở đâu?"

"Hay qua nhà tao ở tạm hai hôm không?"

Khương Hạo vừa dứt lời, bỗng trông thấy anh trai Tống Triệu ngẩng phắt lên nhìn cậu chàng chằm chằm.

Nói thế nào nhỉ, ánh mắt của anh ta có hơi...rợn gáy.

Chắc là ảo giác thôi.

Tống Triệu ngồi xổm xuống cạnh Giang Lâu, "Tao qua chỗ anh tao rồi." 

"Cái này không cần....cái này mang theo...a a a anh đừng đụng vào cái đấy của em!!!"

"Sao không được đụng vào?" Giang Lâu cầm cuốn truyện tranh, nhìn nội dung trên trang bìa, "Cũng nặng đô phết."

Tống Triệu hận không thể đá bay Giang Lâu khỏi ký túc xá.

Hai người cứ dựa sát vào nhau, như thể trong mắt không còn bóng dáng của ai khác.

Khương Hạo bỗng dưng cảm thấy mình giống như một cái bóng đèn cỡ lớn.

Khoan, nhất định là do cái tật overlinhtinh của cậu thôi.

-

Cả hai đã thống nhất, Tống Triệu sẽ ở lại nhà Giang Lâu vài hôm.

Nhưng Giang Lâu vẫn phải đến căn cứ, trên lý thuyết thì phần lớn Tống Triệu phải ở nhà một mình, chủ yếu là vì Tống Triệu muốn về quê muộn vài ngày nên cậu đã đánh tiếng trước với mẹ.

Đây là lần thứ hai Tống Triệu đến nhà Giang Lâu, khác hẳn lần trước, nhà cửa đã được dọn dẹp lại ngăn nắp sạch sẽ.

Tống Triệu đặt mông ngồi lên sofa, nhận ly nước Giang Lâu đưa cho, "Sao lại là nước ấm, em nóng muốn chết mà anh còn cho em uống nước ấm."

"Em cho rằng anh không biết em vừa cảm dậy sao?" Giang Lâu không hề nể nang mà vạch trần người yêu, nửa ngồi xổm trước mặt cậu, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng Tống Triệu, rồi bỗng nở nụ cười.

Tống Triệu bị anh nhìn chằm chằm như thế thì đâm ra xấu hổ.

Cậu nghe từ những cô bạn trong nhóm rằng Giang Lâu trước đây rất tùy tiện, vẻ ngoài ôn hòa của anh bây giờ trăm phần trăm là ngụy trang. Thật lòng thì mới đầu Tống Triệu cũng cho là như vậy, nhưng lúc này cậu đã thay đổi suy nghĩ, có lẽ anh ấy đã không còn sự bốc đồng của thời niên thiếu, song cái "gian manh" tích lũy từ việc thi đấu đã in hằn vào xương cốt của anh thì vẫn còn đó.

Tống Triệu chớp chớp mắt, "Gì mà nhìn dữ vậy, em đâu có đẹp trai."

Tống Triệu uống nước, nước ấm xoa dịu dạ dày vô cùng, cậu với Giang Lâu vừa xơi hết cả nồi lẩu, bụng dạ có chút khó chịu. 

Nói đến đây, không biết Giang Lâu bị chọc trúng điểm nào, đột nhiên cười lớn, đặt tay lên gáy cậu, "Em mà không đẹp trai à?"

"Không phải tự xưng trên Wechat là đẹp trai số một sao?"

Tống Triệu coi như anh đang khen mình, đột ngột tóm lấy cổ áo anh, hôn xuống.

Giang Lâu sửng sốt một chốc, sau đó thuận theo mà ôm lấy eo cậu, một tay đè chặt chân không cho cậu cử động, rất nhanh liền đảo khách thành chủ.

Trong cơn mơ màng, Tống Triệu đột nhiên đẩy anh ra, hô hấp hỗn loạn, nheo mắt hỏi, "Mẹ nó, anh...dạo này đã học thêm chưa vậy?"

"Anh biết lần trước em nằm liệt bao lâu không...đau đến mức suốt mấy tuần không đi đứng bình thường được."

Giang Lâu bật cười, khẽ cắn lên môi cậu, sau đó kéo tay Tống Triệu xuống, "Học, học nhiều là đằng khác."

"Nếu em không tin thì có thể thử xem."

Giang Lâu nói mình đã học tức là thật sự đã học được rồi.

Khi Tống Triệu mệt lử nằm trên sofa vừa khóc vừa mắng anh, cậu đột nhiên thấy hối hận.

Nói một người đàn ông không được có lẽ là sự xúc phạm lớn nhất với người đó, thế nên quả báo mới đến với cậu.

Cuối cùng, Tống Triệu không nhớ nổi mình đã lên giường thế nào nữa, đầu gối ê nhữ dữ dội khiến cậu choàng tỉnh lúc nửa đêm, trong cơn mơ màng, Tống Triệu cảm giác được Giang Lâu đang bôi thuốc cho mình.

Cậu lăn hai vòng từ mép giường vào trong lòng Giang Lâu, vô thức gọi tên đối phương.

"Tống Triệu." Giang Lâu vỗ lưng cậu, "Tết Nguyên Đán này về gặp ba mẹ anh được không em?"

Bị cơn buồn ngủ bủa vây, Tống Triệu không nghe rõ Giang Lâu nói gì, bất giác lải nhải đáp lại, "Đừng làm loạn mà anh..." 

"Sao anh chưa ngủ nữa..."

Giang Lâu bật cười hôn cậu, Tống Triệu cũng không còn sức phản kháng.

Nửa đêm, điện thoại của Giang Lâu đặt ở đầu giường sáng lên.

- Anh!!! Rốt cuộc em còn phải nằm vùng trong fanclub của anh bao lâu?! Phiền chết đi được! Em thấy bạn trai anh cũng ngừng nhắn tin trong đấy từ lâu rồi, em out nhá? Ngày nào bọn họ cũng bảo anh trẻ trâu không thôi, bộ anh không thể tự kể cho cậu ấy nghe chuyện của mình hay sao? 

- Rõ ràng em phản đối chuyện anh yêu đàn ông mà, mắc gì gài em vào group để quan sát anh dâu?????

- Mẹ nói Tết này anh muốn dẫn cậu ấy về????

- Em không cho phép!! Em tuyệt đối không cho phép!!!

- Ngủ rồi hả [không tin được.jpg]! Thần tiên tỷ tỷ em đây còn chưa ngủ mà anh dám ngủ trước!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play