"Em mặc thế này đi thư viện à?" Giang Lâu nhướn mày, nhìn Tống Triệu cố tình mặc một bộ đồ mới toanh.

Tống Triệu khá cao ráo, cũng không tính là trắng trẻo, bình thường rất thích mặc mấy chiếc hoodie đủ màu sặc sỡ. Nay cậu đổi sang một chiếc sơ mi đen basic, nom thon thả và khí chất hẳn.

Thậm chí anh có thể ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người cậu.

Tống Triệu quắc mắc, tống balo của mình vào lòng anh, "Hết đồ mặc rồi, oke?"

Bộ anh mắc hỏi lắm hả?

Giang Lâu cười cười đáp lại, "Rồi rồi, muốn ăn gì nào?"

"Gì cũng được, ăn đại đi, em phải đến thư viện sớm không là chẳng còn chỗ đâu." Tống Triệu nói, bỗng cậu khựng lại, ngoảnh đầu nhìn Giang Lâu với ánh mắt mong đợi.

"Được, gần trường em có quán cơm kia cũng được lắm." Giang Lâu tự hỏi, "Hay là chúng ta ghé thư viện giành bàn trước nhé?"

Không biết nhớ đến điều gì, Giang Lâu bật cười, "Hồi đại học anh chẳng đặt chân đến thư viện lấy một lần, nhưng thằng bạn cùng phòng của anh sớm nào cũng đi giành bàn."

Khóe môi Tống Triệu nhếch lên rồi lập tức cụp xuống: "Không phải anh đi thi đấu từ sớm sao?"

"Ừ, vừa đánh giải vừa học." Giang Lâu nhớ lại những tháng năm đó, thật ra cũng khá vui vẻ, "Nhưng về sau tần suất thi đấu gia tăng, không thể một lúc hai việc nên đành phải bỏ học."

Anh nói, đột nhiên giơ tay xoa xoa đầu Tống Triệu.

Tống Triệu đang yên lặng lắng nghe, bị anh vuốt ve như vậy thì sửng sốt, "Làm gì thế!"

Giang Lâu bật cười nắc nẻ, không đáp lại.

Tống Triệu sửa sang lại nơi Giang Lâu vừa vò loạn lên, hậm hực lườm đối phương một cái.

Hai người cùng nhau đến trước cửa thư viện.

Cho dù Tống Triệu đã lường trước việc chiều nào thư viện cũng chật ních người, nhưng không ngờ mới giờ này mà đã đông người đến giữ chỗ như thế.

Cả hai khó lắm mới tìm được một vị trí còn trống, nào ngờ cơm nước xong xuôi trở về, cậu lại phát hiện mình ngồi đối diện một cặp đôi.

Tống Triệu trơ mắt nhìn người ta anh anh em em, không những ngồi sát rạt nhau mà còn má kề má, nào giống tới thư viện học bài, hẹn hò thì có.

Tống Triệu nhịn, không dám nhìn vẻ mặt Giang Lâu, lôi tài liệu mà Khương Hạo dúi cho ra, sau đó nói nhỏ với Giang Lâu, "Anh tìm thêm tài liệu giúp em với."

Tối qua đến giờ cậu chưa chợp mắt giây nào, ngồi trong một nơi có tác dụng ru ngủ như thư viện thì hai mắt đã sắp díu lại, Tống Triệu không muốn nhúc nhích nữa.

Giang Lâu hỏi, "Được, em cần những gì?"

Tống Triệu híp mắt đưa điện thoại của mình cho Giang Lâu, trên màn hình hiển thị danh sách các tài liệu tham khảo Úc Ninh vừa gửi cho cậu.

Đợi Giang Lâu đi tìm tài liệu rồi, Tống Triệu mới nằm bò trên bàn.

Vốn định chợp mắt một chút, nhưng cặp đôi trước mặt dường như xem cậu như không khí.

Tống Triệu vừa mới nằm xuống, bọn họ liền không coi ai ra gì mà hôn nhau, đã vậy còn...phát ra âm thanh.

Chẳng trách ở đây không có ai ngồi.

Tống Triệu mắt thâm như gấu trúc nhìn chằm chằm nửa ngày mà bọn họ cũng không nhận ra.

Khi Giang Lâu quay lại, trông thấy vẻ mặt Tống Triệu tuyệt vọng nhìn phía đối diện, bèn bật cười hỏi, "Sao vậy?"

Tống Triệu mất kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên mạnh dạn kéo cổ tay Giang Lâu, tiếp đến kéo ghế ngồi sát vào một chút, "Không có gì, anh lại đây."

Ai mà không có bồ chứ!

Tuy hai người đã chính thức hẹn hò nhưng vẫn luôn đúng mực không có tiếp xúc thân mật nào, Tống Triệu bỗng dựa gần như vậy khiến Giang Lâu cứng người một lát, sau đó mới lại thản nhiên rụt tay lại, vỗ lên bàn tay Tống Triệu, "Anh tìm được hết tài liệu em cần rồi đây?"

Hành động rụt tay lại của Giang Lâu quá rõ ràng, Tống Triệu cũng có thể cảm nhận được sự cứng đờ của anh trong giây lát khi cậu nắm tay anh.

Tống Triệu sững sờ, rất nhanh đã khôi phục trạng thái bình thường, nhưng ngón tay lại co quắp lại, dùng sức bấu lấy cuốn sách: "À... vậy anh tìm cả cuốn này đi, về chủ đề..."

Giang Lâu lại thuận tay xoa đầu cậu.

Lần này Tống Triệu không né tránh, chỉ cúi đầu đọc sách.

Nhưng thật sự đọc không vào.

Quả nhiên Giang Lâu vẫn rất...bài xích.

Cậu khẽ mở miệng, song lại không nói nên lời.

Cũng may cặp đôi nọ cuối cùng đã show ân ái xong rồi, về sau không phát ra âm thanh kỳ cục nào nữa.

Sự chú ý của Tống Triệu đã bị hằng hà sa số tài liệu tham khảo chiếm cứ, nhưng chuyên chú chưa được bao lâu thì đã bắt đầu mệt rã rời, gục lên bàn ngủ gật.

Giang Lâu đang giúp cậu trích một phần tài liệu trên laptop, quay sang trông thấy tóc tai Tống Triệu dựng vểnh cả lên, bất đắc dĩ cười cười, khoác áo khoác của mình lên người cậu.

Tống Triệu ngủ non nửa tiếng đồng hồ, bị tiếng chuông điện thoại của Giang Lâu đánh thức.

Cậu ngủ rất nông, có cảm giác như vừa mơ thấy một giấc mơ ngẫu nhiên nào đó, nhưng khi tỉnh dậy lại không nhớ được gì.

Giang Lâu thấp giọng nói chuyện, hai người ngồi gần đến mức Tống Triệu có thể nghe thấy... giọng con gái phát ra từ điện thoại di động của Giang Lâu.

Đó hẳn là một cô gái trẻ, giọng nói có phần nhẹ nhàng và nũng nịu, Tống Triệu nửa mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt quá mức dịu dàng của Giang Lâu giành cho đối phương, kiên nhẫn dỗ dành, "Anh ra ngoài rồi nói chuyện với em."

Giang Lâu nói xong, quay đầu lại nhìn Tống Triệu.

Tống Triệu nhanh chóng nhắm mắt lại, có thể cảm nhận được Giang Lâu giúp mình chỉnh lại áo khoác.

Mí mắt Tống Triệu run rẩy, không mở mắt.

Giang Lâu nói chuyện điện thoại rất lâu.

Khi quay lại, Tống Triệu vẫn còn đang ngủ, anh đành bất đắc dĩ sắp xếp sách vở trên bàn lại cho gọn.

Bây giờ đã muộn rồi, gần đây TVT đang tiến hành huấn luyện khẩn, có Lục Quyện quản lý ở đội một thì căn bản không cần quá lo lắng, nhưng đội hai còn thiếu kinh nghiệm lẫn nhân sự nên cần huấn luyện viên ở bên dẫn dắt.

Nghe tiếng thì thầm bên tai, Tống Triệu giả vờ tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn anh như đang cực kỳ buồn ngủ: "Sao vậy?"

Giang Lâu hạ giọng: "Anh phải về căn cứ."

"Phần còn lại em tự soạn được không? Sáng mai anh lại sang nhé?"

"...Được." Tống Triệu gật đầu không để lại dấu vết, "Vậy anh đi nhanh đi."

Thái độ vẫn như thường lệ.

Đến khi Giang Lâu rời đi rồi, Tống Triệu mới đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ thư viện.

Từ góc độ này, cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Giang Lâu vội vàng bước đi. Cậu siết chặt áo khoác của Giang Lâu, vò loạn mái tóc đã rối bù của mình.

-

"Cậu bảo mình đang hẹn hò nên sẽ không đến nữa mà?" Tống Triệu dựa vào quầy bar, anh chàng bartender đưa cho cậu một ly rượu, tò mò hỏi.

Tống Triệu nhấp một ngụm rượu nhỏ, mí mắt run rẩy, "Ờ...không phải chuyện của anh."

"Sao hôm nay bướng thế?" Bartender đã quen với thái độ này của cậu, tỏ vẻ không sao cả.

Tống Triệu yên lặng uống rượu, rượu này không gắt nhưng chẳng hiểu sau cậu lại cảm thấy bỏng rát, khó chịu nắm chặt ly rượu.

Thấy cậu chàng chán chường như vây, bartender đang định gợi sang chuyện khác thì bỗng có một cậu trai khác bước đến bên cạnh.

Vẻ ngoài xinh đẹp, môi hồng răng trắng.

Bartender huýt sáo một cái.

Quán bar này cách khá xa làng đại học, là một địa điểm tụ tập kiêm gay bar có tiếng trong thành phố.

Mặc dù quán bar kinh doanh sạch sẽ, nhưng họ cũng không thể quản nổi khách hàng móc nối riêng tư, có điều trị an tốt hơn những quán bar khác, Tống Triệu thường ghé đến đây mỗi lần gặp chuyện phiền não.

Tống Triệu vẫn mặc chiếc áo sơ mi đen ban ngày, vóc người cao ráo, trông không tồi chút nào.

Thoạt nhìn rất giống 1.

Bartender mừng rỡ hóng chuyện.

Cậu trai nọ có vẻ là người mới, đỏ mặt ngồi cạnh Tống Triệu.

Tống Triệu nằm trên quầy bar, nghịch nghịch ly rượu, phàn nàn với bartender: "Có thật là không được dây vào trai thẳng không?"  

Barterder ngạc nhiên nhìn cậu, "Đối tượng của cậu là trai thẳng?"

Tống Triệu ngẫm nghĩ, "....Chắc thế."

Tống Triệu nhớ đến giọng nữ phát ra từ điện thoại Giang Lâu...và cả vẻ mặt dịu dàng của anh.

Dường như anh sẽ như vậy với tất cả mọi người.

Cậu khó chịu, nhưng cậu không muốn vì chuyện riêng của mình mà gây phiền não cho Úc Ninh, sau khi Giang Lâu rời đi, cậu chỉ có thể bắt taxi chạy đến quán bar xa xôi này để giải tỏa lo lắng.

"Không phải trước đây cậu nói không chạm vào trai thẳng sao?"

"...Tôi cũng có muốn đâu." Tống Triệu càng nghĩ càng thấy đắng, uống hết nửa ly rượu còn lại.

Khi vừa định đặt ly rượu xuống, một bàn tay trắng nõn xinh đẹp nắm lấy cổ tay cậu, "Đừng uống nhanh như vậy, sẽ không tốt cho dạ dày."

Cậu trai nọ nói chuyện rất từ tốn.

Tống Triệu sửng sốt, rút ​​tay ra khỏi tay đối phương.

Cậu đã đến đây không chỉ một hai lần, chỉ cần nhìn cái gương mặt đỏ bừng ấy là đoán ra ngay cậu ta đang nghĩ gì, Tống Triệu nổi giận song vẫn nhịn xuống, "Em trai à, tôi không phải là 1."

Cậu trai nọ trố mắt vài giây, "À...à em xin lỗi, em không có ý gì khác đâu, chỉ là...muốn kết bạn."

Cậu ta trông còn khá ngây ngô, nhưng cũng rất thẳng thắn.

Tống Triệu không có ý kiến gì, "Thế mời anh đây một ly nhỉ?"

Cậu tới đây để xoa dịu tâm tình, uống rượu với người lạ và có người bầu bạn.

Cậu ta gật đầu không chút do dự.

Bartender tấm tắc, wow, chị em bạn dì.

Tống Triệu có tâm sự nên uống không nhiều, ngồi tán gẫu một lúc mới biết nam sinh nọ có một cái tên khá độc đáo, Lăng Tần, năm nay vừa lên đại học, đậu vào một trường gần sát trường Tống Triệu.

Cũng xem như có duyên.

Uống xong, cả hai cùng nhau về trường.

Lăng Tần không uống quá nhiều, còn Tống Triệu đã hơi hoa mắt, chỉ là vẫn chưa đến nỗi say mèm. Lăng Tần muốn đưa Tống Triệu về trường, Tống Triệu thoái thác không được thế là cũng tùy cậu ta.

"Anh hẹn hò với trai thẳng à?" Tới trước cửa ký túc xá, Lăng Tần đột nhiên hỏi.

Tống Triệu rên rỉ, gật rồi lại lắc đầu, "Không biết."

Lăng Tần ừ một tiếng, "Mối tình đầu của em cũng là trai thẳng...Bởi vì nhìn anh rất giống hắn nên em mới lấy hết can đảm làm quen, em xin lỗi." Lăng Tần vô cùng thành thật nói.

"Và rồi?"

"Hắn lớn hơn em 6 tuổi, đã kết hôn...là em bẻ cong hắn, nói đúng ra là em đã nghĩ mình bẻ cong hắn, thậm chí còn come out với gia đình vì hắn." Lăng Tần nghẹn ngào, "Nhưng mà...năm em thi đại học, hắn ta kết hôn."

"Lúc ấy...chúng em còn chưa chia tay."

"Hôm nay hắn đăng ảnh đầy tháng của con lên vòng bạn bè...Em đến quán bar giải sầu thì gặp được anh."

Tống Triệu gật đầu, vỗ vai cậu ta, "Không sao, không có người này thì có người khác."

"Cả đời đâu phải chỉ thích mãi một người."

Có điều từ bỏ mới là quá trình đau khổ nhất.

Tống Triệu nhìn bốn phía vắng lặng.

Thật may vì cậu không thích Giang Lâu.

Cuối cùng, Lăng Tần không nhịn được mà òa khóc. 

Không biết là do uống quá nhiều hay vì điều gì khác, Tống Triệu cứ để mặc cho cậu tựa vào vai mình.

Dù gì thì hôm nay họ cũng đồng bệnh tương liên, dựa dẫm nhau một chút thôi vậy.

Có lẽ Lăng Tần cũng thấy xấu hổ, khóc đã xong thì rời đi ngay. Tống Triệu đang định đi vào ký túc xá thì đột nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt cậu.

Không biết Giang Lâu đã đứng đây từ khi nào.

Tống Triệu thở hắt, "Trời ạ, anh khùng hả...giờ này đứng đây làm gì?"

Bây giờ đã quá nửa đêm, trước cổng trường không còn một bóng người.

Trên người Tống Triệu nồng nặc mùi rượu, Giang Lâu cau mày, sau đó thả lỏng biểu cảm, sắc mặt dần trở nên ôn hòa.

Tối nay cả đội ra ngoài ăn khuya, biết Tống Triệu thích món nướng và xiên nướng nên anh đã mua một ít cho cậu, song không liên lạc trước.

Ngay khi định gọi điện cho Tống Triệu, anh tình cờ thấy cậu và một chàng trai cùng nhau trở về, trông khá thân thiết.

Nhất thời, Giang Lâu không thể lý giải được cảm giác của mình.

Anh không có tình cảm quá mức nào với Tống Triệu, ít nhất bây giờ thì chưa, nhưng anh thật lòng muốn bồi dưỡng tình cảm với cậu, không thể không có trách nhiệm với cậu.

Anh đã qua cái thời kỳ dễ nóng giận từ lâu rồi, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, anh vẫn cảm thấy bực bội.

Ở bên Tống Triệu là kết quả từ chiêu trò của anh, không phải tình yêu xuất phát từ hai phía.

Nam sinh kia mi thanh mục tú, trẻ tuổi hơn anh nhiều.

Giang Lâu đột nhiên cảm thấy giữa anh và Tống Triệu có một khoảng cách rất xa.

Anh dường như không có thứ gì đáng để Tống Triệu ưa thích, cũng không đáng để Tống Triệu phải ở bên cạnh.

Có lẽ đối với Tống Triệu mà nói, chuyện xảy ra đêm đó thực sự không quan trọng, chỉ có anh suy nghĩ quá nghiêm trọng.

Suy cho cùng, cách biệt độ tuổi khiến cả hai có suy nghĩ khác nhau là điều bình thường.

Giang Lâu đè nén cảm xúc, nói: "Anh mua bữa khuya, nhưng chắc đã nguội rồi."

Anh lắc lắc túi thịt nướng đầy ắp trong tay, mùi xiên rất nồng xen lẫn với mùi rượu.

Thành thật thì rất khó ngửi.

Tống Triệu bỗng hơi chột dạ, đưa tay nhận lấy, Giang Lâu lại không đưa cho cậu, "Nguội mất rồi, không tốt cho dạ dày."

Tống Triệu bắt hụt, sờ sờ mũi, "...Không sao, anh đưa em, vẫn ăn được mà."

Nói rồi cậu vô thức bấm mở điện thoại, trên màn hình hiển thị một loạt cuộc gọi nhỡ từ Giang Lâu.

Càng thấy tội lỗi hơn.

Không biết Giang Lâu đã đợi ở đây bao lâu rồi.

Nhưng Giang Lâu vẫn không thỏa hiệp, anh bước tới, dùng bàn tay sạch sẽ nhẹ nhàng chạm vào đầu cậu, lấy ra một hộp kẹo bạc hà đưa cho Tống Triệu, "Lúc cai thuốc anh thường ăn cái này, em muốn thử không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play