Tống Triệu không ngờ mình lại xui xẻo tận mạng như vậy, đến quán bar uống rượu cũng có thể chạm mặt "tình đầu", tuy nhiên cũng không sâu đậm gì cho cam, chỉ là thời cấp hai bồng bột viết trọn tâm tư vào sổ, kết quả bị người khác thấy được, để bại lộ xu hướng tính dục của bản thân.
Có thích không hả? Căn bản là chưa tới.
Chẳng biết là do cậu không thay đổi nhiều so với thời đấy hay người ta có ấn tượng sâu sắc với cậu, mới chạm mặt đã nhận ra cậu ngay tức thì.
"Tống Triệu?" Đối phương mặc bộ vest vừa vặn, nhưng không rõ thiếu niên cao gầy khi xưa đã trải qua những gì mà nay đã có dấu hiệu phát tướng.
Tống Triệu hẵng ngồi trên sofa gần đó nói chuyện với một cô gái, vừa ngước lên đã đối diện với cái bụng tròn ủm của đối phương, thật lòng thì Tống Triệu chẳng nhận ra người nọ, bởi trông anh ta khác xa với cậu trai tỏa nắng thuở ấy.
Trông thấy đối phương mỉm cười giả dối, Tống Triệu nheo mắt, "Anh là.....?"
Người đàn ông kinh ngạc nhìn cậu, "Tôi là Vương Vũ đây, lâu rồi không gặp."
Nghe cái tên này, Tống Triệu khựng lại trong giây lát, xăm soi bộ dáng hiện tại của đối phương.
Rốt cuộc tại sao khi đấy cậu lại cảm nắng tên này được nhỉ? Lại còn âm thầm viết tên người ta vào sổ nhỏ.
Nhưng tất cả đều đã là chuyện quá khứ.
Tống Triệu gật đầu, tự nhiên chào hỏi, "Cũng lâu rồi nhỉ? trùng hợp thật, lại gặp nhau ở đây."
Vương Vũ thuận thế ngồi xuống bên cạnh cậu, thiếu niên vốn rất nghe lời, không dám lên tiếng mỗi khi trông thấy gã bây giờ dường như...đã cao hơn gã rồi.
Thời nay xã hội ngày càng cởi mở, Vương Vũ dần dà hiểu hơn về đồng tính luyến ái, thậm chí còn có chút tò mò về nó, sau đó lại vô tình chạm mặt Tống Triệu nom bảnh bao hơn so với thời trung học nhiều.
Bỗng, gã sinh lòng muốn thử.
Tống Triệu nhích sang một bên, cô gái đang trò chuyện với cậu thấy có người tới bèn cụng ly với cậu rồi rời đi.
Vương Vũ nhướng mày nhìn theo cô: "Cậu không thích đàn ông nữa à?"
"Không liên quan đến anh." Tống Triệu nhấp một ngụm rượu, nheo mắt nói, "Ngồi cách xa tôi một chút nhé, kẻo lại lây bệnh truyền nhiễm."
So với quá khứ, giọng điệu của Tống Triệu thản nhiên như không, thậm chí còn mang theo chút khinh thường đối với Vương Vũ.
Vương Vũ tỏ ra không sao cả, xích lại: "Không sao, cậu muốn gần hơn cũng được."
Mẹ nó.
Tống Triệu nổi hết cả da gà, bị ép sát như vậy thì không thể không tức giận, "Cút, tôi muốn ở một mình."
Tống Triệu cao hơn gã, khi gằn giọng lên quả thật có phần đáng sợ.
"Nói chuyện đừng thô lỗ thế chứ." Vương Vũ cười xòa, muốn chạm vào cậu.
Tống Triệu đột nhiên cảm thấy tên này thật sự quá ghê tởm, bất kể là trước đây hay hiện tại.
Đếch hiểu cậu bị cái gì che mắt mới đi thầm mến anh ta.
"Còn không cút là ăn ngay ly rượu vào đầu đấy, mày không thắng được tao." Tống Triệu lắc lắc ly rượu trong tay.
"Được rồi, cậu thay đổi nhiều thật." Vương Vũ không bị dọa sợ, nhưng nhác thấy Tống Triệu trông cũng hổ báo, gã nói xong thì xoay người rời đi.
Tống Triệu nhìn thân hình ục ịch của Vương Vũ, đoạn thở dài ngao ngán.
Mẹ nó, rốt cuộc tại sao trước kia cậu lại cảm thấy mình thích tên này chứ?
Tống Triệu nhấp một ngụm rượu, xem tin nhắn trên điện thoại, chợt nhớ lại những chuyện xảy ra năm cấp hai.
Đó có lẽ là khoảng thời gian bất hạnh nhất trong cuộc đời Tống Triệu, bố mẹ ly hôn vì xu hướng tính dục của con, mẹ cậu, một bà nội trợ đã bắt đầu đi làm lại để nuôi con ăn học, cũng bởi vì chuyện ấy mà cậu bị cô lập ở trường, thậm chí còn kéo theo Úc Ninh chịu khổ.
Cuộc sống tăm tối ấy kéo dài từ cấp hai đến cấp ba, khi đậu đại học cậu mới cảm thấy cuộc đời mình được tái sinh.
Bây giờ nghĩ lại, Tống Triệu vẫn thấy buồn cười, có lẽ người ta phải trải qua ba cái chuyện lộn xộn này trong đời thì mới trưởng thành được.
Năm đó, cậu chỉ biết trốn tránh sau lưng Úc Ninh như một kẻ nhu nhược.
Vốn dĩ tâm trạng đã không vui, gặp phải Vương Vũ lại càng khiến cậu tụt mood hơn nữa.
Nốc hết ly rượu này đến ly rượu khác, Tống Triệu lướt vòng bạn bè, bỗng thấy một bài viết nào đó, cậu úp mặt vào khủyu tay.
Trên màn hình di động là một tấm ảnh selfie.
Hai người đàn ông.
Một trong số đó là tên đã ân ân ái ái với Tống Triệu suốt một thời gian.
Nghĩ đến đây, Tống Triệu cảm thấy mình thật thảm hại.
Thật vất vả mới đợi được đến đại học, khó lắm mới tìm được người mà bản thân ưng ý, rõ ràng đôi bên đều rơi vào tình yêu cháy bỏng trong game, song cuối cùng vào lần hẹn hò offline đầu tiên, đối phương lại chê cậu.
Tên khốn ấy đã nói như thế nào nhỉ?
"Bự con như vậy mà đòi làm 0? Cậu ngáo à?"
"Muốn làm 0 cũng được, miễn đừng để ông thấy bản mặt cậu, đưa mông ra đây thôi."
Hóa ra gã diễn vai trưởng thành dịu dàng trên mạng, gặp mặt cậu chỉ bởi vì muốn chịch xã giao, kết quả tất nhiên không thành.
Tống Triệu lập tức sút gã ra khỏi cuộc đời.
Con mẹ nó cậu không thích làm 1 đấy, thì sao?
Tống Triệu càng nghĩ càng giận, nhất quyết giữ Wechat của đối phương để tự ngược, cũng để cảnh tỉnh bản thân.
Chỉ là vì uống nhiều quá nên cậu mới đâm ra khó chịu, Tống Triệu vẫn còn nhớ rõ cái lần cậu làm phiền Úc Ninh đến đón.
Tống Triệu đặt ly rượu lên bàn, mở danh bạ trên điện thoại.
Bên trong danh bạ lưu rất nhiều số điện thoại, có điều dường như không có ai để cậu nhờ cậy ngoài Úc Ninh cả.
Nhưng bây giờ đã là nửa đêm, Tống Triệu không mặt dày đến mức quấy rầy Úc Ninh vào giờ này.
Loạng choạng đi ra ngoài sau khi thanh toán, Tống Triệu mò mẫm tìm số của một anh tài xế taxi mà cậu lưu trước đó.
Tên...Giang gì đấy.
Cậu vẫn còn chút ý thức, nhưng tầm nhìn không được rõ ràng cho lắm.
"Sư phụ... Giang?" Cuối cùng cũng tìm được rồi.
Tống Triệu an tâm bấm gọi, "Chỗ cũ...nhé "
Giang Lâu định bụng đi tắm sau khi phân tích trận đấu cùng Lục Quyện, có chút kinh ngạc khi nhận được điện thoại của Tống Triệu, "Chỗ cũ nào?"
Tống Triệu lải nhải, xung quanh nhộn nhịp, ầm ĩ.
Tống Triệu nghe anh hỏi thì mất sạch kiên nhẫn, "Quán bar! Quán bar Chốn Cũ ấy!"
Thì ra quán bar ấy tên là Chốn Cũ.
"Tới đón tôi, nhanh nhanh....nha."
"Cậu nhầm số à?"
"Đâu...... đâu có......Anh không phải sư phụ Giang hả?" Tống Triệu nói chuyện đứt quãng, bên ngoài gió lớn khiến cậu vừa ra khỏi cửa lại phải thụt vào vài bước.
"Cậu say rồi sao?" Giang Lâu buồn ngủ díu cả mắt, nhưng anh cũng không thể để mặc Tống Triệu như thế được.
Dù sao hai người cũng xem như là có chút giao thiệp, anh còn là bạn tốt của Lục Quyện.
Chắc có lẽ là gọi nhầm số.
Giang Lâu thở dài, "Thôi được, cậu ở yên đấy đừng có đi đâu, tôi ra đến cửa rồi đây, khi nào tới sẽ gọi cho cậu."
"Nhớ canh điện thoại."
Giang Lâu rất giỏi việc săn sóc người khác.
Tống Triệu ngẩn ngơ đáp vài câu, không cúp điện thoại mà thẫn thờ ngồi xổm trong góc cửa.
Nốc cho cố vào rồi giờ khó chịu quá.
Quán bar nằm trong một con ngõ, xe của Giang Lâu không vào được nên anh đành phải đi bộ, vừa đi vừa hỏi Tống Triệu, "Tôi tới rồi, cậu đứng ở cửa đúng không?"
Trả lời anh chỉ có tiếng Tống Triệu kêu khóc om sòm.
Chẳng khác nào cái lần Lục Quyện và Úc Ninh tha cậu về căn cứ.
Giang Lâu đau đầu, nghĩ cậu ta không hề cúp máy suốt quãng đường, có lẽ là quên bén mất.
Nhưng may thay, Tống Triệu thật sự ngoan ngoãn đợi ở cửa.
Có điều cậu ngồi dưới đất la to, bộ dạng rất thảm thiết, ai nấy đi vào quán bar cũng phải dừng lại ngó một cái.
May sao ở quán bar không thiếu bợm rượu, hình ảnh này xem như không quá kì cục.
Giang Lâu ngồi xổm xuống trước mặt Tống Triệu, "Tống Triệu?"
"Tống Triệu......?"
Anh liên tục gọi tên cậu mấy lần, khi ấy ánh mắt Tống Triệu mới chịu tụ lại lên người anh, bỗng thút tha thút thít ôm chặt cổ Giang Lâu, "Tôi không phải mãnh 1!!! Tôi phải làm 0!!!"
Giang Lâu hết hồn, không khỏi cảm thấy buồn cười, "Ừ rồi rồi cậu không phải mãnh 1, cậu là 0 mềm mại ngọt ngào."
Tuy Giang Lâu không phải gay, nhưng vẫn có hiểu biết nhất định trong chuyện này.
Anh ngồi xổm, bắt tay Tống Triệu đặt lên vai mình rồi dặn dò, "Đừng lộn xộn, kẻo trượt xuống."
"Tôi cõng cậu lên xe trước."
Tống Triệu vẫn còn kêu la ỏm tỏi.
Giang Lâu không còn cách nào, đành tóm lấy chân cậu, đẩy mông Tống Triệu lên lưng mình.
Thấy đã ổn, Giang Lâu tự biết ơn vì mình không lơ là tập Gym, bằng không sức vùng vẫy của Tống Triệu có thể đè bẹp anh.
Đi chưa được hai bước, Giang Lâu chợt cảm thấy cổ áo mình ươn ướt.
Tống Triệu khóc.
Giang Lâu hoảng cả lên, "......Cậu mỗi lần uống say đều như vậy sao?"
Tống Triệu không để ý tới anh, rầm rì mắng, "Tôi chỉ muốn yêu thôi mà, không được sao?"
"Được." Giang Lâu bó tay với tên bợm nhậu này, đành hùa theo đáp.
"Tôi xấu không?" Tống Triệu như được bật công tắc, liến thoắng hỏi.
Giang Lâu mệt đứt hơi, song vẫn phải ứng phó, "Đẹp lắm."
"Tôi không thể làm 0 hả?"
Cái này thì hơi khó nói.
Xe của anh đậu cách đây không xa.
Cho tới tận khi ngồi lên xe, Tống Triệu vẫn còn hỏi, "Tôi không xứng sao?"
Giang Lâu chỉ có thể thở dài: "Xứng chứ."
"Cậu như vậy rồi có về ký túc xá được không?"
Có khi hỏi học trường nào Tống Triệu còn không nhớ, làm sao chỉ đường cho anh được đây?
Giang Lâu ngậm ngùi nhìn Wechat im lìm của Lục Quyện.
Giờ này mà dám nhắn tin làm phiền em yêu của hắn thì ngày mai có mà tiêu đời.
"Tôi đưa cậu đến khách sạn ở một đêm nhé?"
"Tôi không làm 1 đâu!!"
Tống Triệu cứ thậm thụt khóc mãi.
Giang Lâu: "......"
Oán niệm này rất sâu.
Giang Lâu bất đắc dĩ bật cười.
Khách sạn ở phụ cận quán bar, nửa đêm nửa hôm như thế này thì chỉ toàn là các đôi "núi lắm rừng*" từ quán bar sang thuê phòng, hai tên đàn ông ôm ôm ấp ấp nhau như Giang Lâu và Tống Triệu bỗng vô cùng bắt mắt.
* Từ gốc là 捡尸, ngôn ngữ mạng chỉ bên nữ được bên nam đưa đi qhtd sau khi uống rượu. Còn từ núi lắm rừng đọc lái đi hộ tui 👉👈
Tống Triệu đã mất nhận thức với thế giới bên ngoài, Giang Lâu mặt dày mày dạn, trải qua biết bao sóng to gió lớn nên cũng chẳng mấy xấu hổ.
Nhưng bà chủ lại cứ liếc nhìn hai người, đoạn thủ thỉ, "Chơi cẩn thận chút, nếu làm chảy máu bẩn ga giường thì phải đền nhé."
Giang Lâu: "......"
"Trên tủ đầu giường có áo mưa."
Giang Lâu nhận chìa khóa, kéo Tống Triệu bỏ chạy.
Vì là nhà nghỉ nhỏ nên diện tích phòng không lớn, nhưng trong phòng ngập mùi nước hoa kích tình, đoán chừng là để trợ hứng.
Giang Lâu ném Tống Triệu lên giường, "Này, tôi về đây."
Tống Triệu khóc đến nước mắt đầm đìa, quần áo xộc xệch, trùm chăn rên rỉ chứ không trả lời lại.
Giang Lâu nghe tiếng thút thít mà đau đầu, anh chưa bao giờ thấy một người đàn ông trưởng thành nào lại khóc tu tu như vậy, chưa kể bình thường trông cậu ta giống loại người cứng rắn, ngang bướng nên anh lại càng không hiểu nổi.
Đành cúi xuống đưa giấy cho cậu, "Được rồi, đừng khóc, không là sáng mai mắt sẽ sưng vù cả lên."
Tống Triệu rưng rưng nước mắt, đưa mắt nhìn đối phương nhưng lại không thể thấy rõ, cọ mặt lên khăn giấy trên tay anh.
Đã lâu rồi Tống Triệu chưa có cảm giác này.
Dường như có ai đó đang chăm sóc cậu.
Trước kia yếu đuối nhu nhược, cậu thường tìm đến Úc Ninh che chở, nhưng cậu không thể mãi là sự ưu tiên hàng đầu của Úc Ninh, cậu phải học cách bảo vệ bản thân, học cách trưởng thành, càng thêm kiên cường.
Cho nên cũng không thể tỏ ra mềm yếu trước mặt người ngoài, khoác lên vỏ bọc rắn rỏi là điều tốt nhất cậu có thể làm.
Tống Triệu chỉ mơ hồ cảm nhận được bóng hình trước mặt, ngón tay người đó xoa xoa mặt cậu.
Là mơ chăng?
Tống Triệu nhìn chằm chằm Giang Lâu một hồi lâu, chợt kéo lấy cổ áo đối phương, hôn lên môi.
Giang Lâu đã từng yêu, nhưng anh chưa từng trong một mối quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào, anh cũng căn bản không thích đàn ông.
Khoảnh khắc Tống Triệu tiến tới hôn anh, anh đã ngây ra.
Tống Triệu uống nhiều, khoang miệng nồng nặc mùi rượu, đủ khiến cho anh choáng váng.
Người vừa nằm đó khóc không biết lấy đâu ra sức lực để túm lấy cổ áo anh, kéo anh xuống giường, đè lên người anh, hôn anh không theo một quy tắc nào.
Đợi đến khi Giang Lâu bừng tỉnh, quần áo trên người anh đã xộc xệch hết cả.
Mùi nước hoa trong phòng quả thật có hiệu quả kích tình.
Giang Lâu đẩy cậu ra, thở hổn hển giữ Tống Triệu lại: "Tống Triệu, cậu tỉnh táo lại đi."
Tống Triệu lắc đầu giãy giụa, vừa khóc vừa hôn anh, hôn từ trên xuống dưới.
Kỹ thuật hôn của Tống Triệu chẳng ra đâu vào đâu, song lại mới mẻ đến lạ.
Giang Lâu không muốn làm tổn thương cậu nên lại đẩy ra, cứ tiếp tục dây dưa thế này, nếu không có phản ứng thì anh không phải là đàn ông.
Trong sự cự tuyệt nhiều thêm vài phần dây dưa không dứt.
---
Khi Tống Triệu tỉnh lại, cậu cảm thấy toàn thân mình đau nhức dữ dội như thể vừa trải qua ẩu đả, nhất là chỉ một cử động nhỏ cũng khiến vị trí đằng sau đau đớn như bị xé rách.
Dù Tống Triệu chưa từng chính thức yêu đương với ai, song cậu đã kinh qua vô số thể loại phim, không khó để đoán ra cậu đã làm gì.
Nhưng cậu không thể nhớ gì cả.
Chỉ thấy xót mông muốn chết.
Kí ức chỉ dừng lại ở đoạn cậu say xỉn gọi điện cho người nào đó, sau đó hết thảy đều bị mosaic.
Tống Triệu che đầu, không dám cử động.
Bất chợt, cửa phòng tắm bật mở, Giang Lâu để trần nửa người trên bước ra," Cậu tỉnh rồi à?"
Tống Triệu: "......"
"Thế quái nào anh lại..."
Tầm mắt Tống Triệu dừng trên người Giang Lâu.
Vết móng tay lớn bé chen nhau, thậm chí còn rỉ máu, có thể thấy người ra tay hung hăng cỡ nào.
Giang Lâu không để ý đến giọng điệu của cậu, "Quần áo rách rồi, tôi sẽ nhờ người mang đến một bộ mới, cậu nằm nghỉ một lát đi, tôi ghé mua thuốc cho cậu."
Suy cho cùng anh cũng là người lớn hơn, Giang Lâu không tỏ ra xấu hổ, thậm chí còn sắp xếp rất ổn thỏa, "Điện thoại của cậu cũng bị rơi hỏng, tôi mua cho cậu cái mới."
Tống Triệu gắt gao nhìn chằm chằm anh.
Nhìn cái bộ dáng chết tiệt này xem, nếu không đoán được tối qua hai người đã trải qua chuyện gì thì cậu là đồ ngu.
Có điều cậu không ngờ đối tượng đó lại là Giang Lâu.
Giang Lâu ngồi xuống mép giường, sờ trán cậu: "Hơi sốt nhẹ."
Tống Triệu cũng không né tránh.
"Đừng cứ nhìn tôi như thế." Giang Lâu mỉm cười, "Cậu là trẻ con à?"
"Uống chút nước ấm nhé? Có ngồi dậy được không?"
Giang Lâu cũng tự biết kỹ thuật của mình ở mức độ nào, chưa kể Tống Triệu là người chủ động và tự làm mình bị thương.
Tống Triệu lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Đang nói thì người giao quần áo từ trung tâm mua sắm đã tới, Trông thấy Giang Lâu đã đứng dậy đi ra cửa lấy hàng, Tống Triệu bất lực che mặt.
Chuyện này là thế nào đây?
Cậu thực sự đã làm chuyện đó với anh ấy sao?
Phiền nhất là cơn đau nhói đến mức tê liệt nửa người.
"Cậu nghỉ đi." Giang Lâu mặc đồ vào rồi nói với cậu, "Tôi ra ngoài mua thuốc, cậu có cần gì nữa không?"
Tống Triệu vẫn nín thinh.
Một lúc sau, Giang Lâu nhìn về phía giường, thở dài: "Tống Triệu này..."
"Đừng lo lắng, tôi không phải loại người ngủ xong thì chạy."
Tống Triệu khó khăn ừ một tiếng.
Cổ họng rát.
Mắt cũng đau.
Nghe được câu trả lời, Giang Lâu mới yên tâm ra cửa.
Anh thật sự không phải là kiểu đàn ông vô trách nhiệm, cho dù không thích đàn ông thì cũng là do anh không quản được thằng em nên mới sinh ra cớ sự này.
Tóm lại, anh phải bù đắp.
Tống Triệu nghe tiếng đóng cửa mới chật vật bò dậy.
Vừa bò vừa mắng tục, thay quần áo mới xong thì khập khiễng bỏ chạy.
____^_^____
Tác giả có lời muốn nói: Giang Lâu:???
=))) Cháy