Lần này xe không dừng giữa chừng nữa, đến trước cổng tiểu khu của Úc Ninh, Lục Quyện mới chậm rãi phanh xe.
Dưới ánh đèn đường, bóng chiếc xe đổ dài trên mặt đất, xung quanh khu dân cư không có ai, nhân viên bảo vệ ngồi trong buồng an ninh ngủ thiếp đi.
Úc Ninh ngơ ngác ôm đồ ăn vặt mà Lục Quyện vô cớ nhét vào ngực cậu, im lặng một lúc rồi ngập ngừng hỏi: "Cái này để đâu ạ?"
Cậu có hơi bối rối, không biết tại sao Lục Quyện lại đột ngột nhét đồ cho mình.
Không nhận được câu trả lời, Úc Ninh đành phải nhích sang một bên, đặt đống quà vặt lên ghế, một tay mở cửa xe, "Em về đây."
Lục Quyện nhấc mí mắt, ngón tay không ngừng gõ nhẹ vào vô lăng, há miệng rồi lại im lặng, một lúc sau mới ừm một tiếng.
Mở cửa xe, sau khi bước xuống, Úc Ninh chợt nhớ đến một chuyện, liền thò nửa người vào nói, "Anh Lục Quyện, hôm diễn ra bán kết em phải học cả ngày, có lẽ không đến được, nhưng mà em chung kết thì em rảnh."
Cậu nói xong, khẽ ngẩng đầu lên nhìn Lục Quyện vài lần, Lục Quyện vẫn ngồi ở đấy không nhúc nhích, cũng không biết có nghe được cậu nói hay không.
Úc Ninh đột nhiên cảm thấy có chút thất bại.
Cậu cười nhạt, định nói tạm biệt, người đàn ông ngồi sừng sững như bị cây thông già nhập cuối cùng cũng lên tiếng.
Lục Quyện gõ gõ vô lăng, "Chờ đã."
Úc Ninh dừng lại.
Lục Quyện không ngoảnh mặt sang, "Đồ ăn vặt này..."
Thấy vẻ mặt cậu mờ mịt, Lục Quyện càng thêm phiền não.
Baidu nói muốn dỗ dành người ấy thì mua cho họ đồ ăn vặt, dẫn họ đi ăn ngon.
Đều con mẹ nó là lừa đảo à?
Lục Quyện hít một hơi thật sâu, "Cho em."
"Đừng giận."
Úc Ninh lại vô thức muốn nói mình không giận.
Nhưng lời vọt đến đầu môi lại bị ép xuống, cậu đưa mắt nhìn mớ đồ ăn vặt một cái, cuối cùng mới dừng lại trên người Lục Quyện.
Lục Quyện vẫn mặc đồng phục của đội, áo khoác hiếm khi kéo lên cao nhất, khi Úc Ninh nghiêng đầu nhìn hắn, hắn cũng vừa vặn ngoảnh sang.
Ánh mắt hai người giao nhau vài giây, Lục Quyện liền nhanh chóng quay đầu đi.
Bầu không khí bỗng có chút vi diệu mơ hồ.
Úc Ninh trông thấy đôi tay liên tục gõ vô lăng của Lục Quyện.
Chợt nảy ra một suy nghĩ không đúng lắm.
Lục Quyện đang dùng đồ ăn vặt dỗ mình?
Úc Ninh chớp mắt nhìn.
Cứ như vậy trong phút chốc, Úc Ninh cảm thấy tâm trạng của mình dường như tốt lên.
Không đúng, tâm trạng của cậu không tốt khi nào chứ?
"Có gì để đựng không ạ?" Úc Ninh nhìn núi đồ ăn nhỏ, có chút khổ não, "Nhiều quá em ôm không hết."
Nửa phút sau, Lục Quyện lôi từ trong cốp sau một chiếc vali bigsize.
Sau khi trút sạch mọi thứ trong vali, hắn mở cửa xe bên kia, thành thục xếp đồ ăn vặt vào.
Úc Ninh xuống xe, nhìn chiếc vali bên cạnh Lục Quyện, không khỏi buồn cười.
Hành động này của Lục Quyện có hơi trẻ con.
Lấy đồ ăn vặt dỗ người á?
Cậu cũng đâu phải con nít đâu.
Lục Quyện đứng dưới ánh đèn đường, một tay đặt trên tay cầm vali, rũ mắt.
Không hiểu sao Úc Ninh lại nhận ra hắn có vẻ hơi sốt sắng.
Cố nén ý cười, Úc Ninh nhận lấy vali, giương mắt nhìn Lục Quyện, "Thế em lên đây."
Lục Quyện ừm một tiếng, âm thanh vô cùng căng thẳng.
Úc Ninh nói xong cũng không lập tức quay người mà chậm rãi nhếch khóe môi, dưới ánh đèn đường, cơ thể cậu như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng, lúm đồng tiền bên má phải như ẩn như hiện, ánh mắt cậu sáng ngời, trong mắt phản chiếu bóng người thon dài của Lục Quyện, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: "Cảm ơn anh Lục Quyện, mặc dù em không có giận gì hết nhưng em vẫn sẽ nhận đồ ăn vặt."
Không đợi Lục Quyện kịp nói gì, Úc Ninh xoay người đi thẳng vào hiên, thân hình biến mất trong quang ảnh.
Lục Quyện đứng đó một lúc lâu, ngón tay nắm chặt dần buông lỏng.
Buông rồi lại siết.
Dưới ánh đèn đường, vành tai người đàn ông từ từ ửng hồng.
Đệt.
Nụ cười của Úc Ninh như muốn giết hắn.
Về đến nhà, Úc Ninh tựa lưng vào cửa, vò mái tóc bị gió đêm làm rối tung.
Bất tri bất giác, trái tim cậu đập rất nhanh.
Mặt cũng nóng ran.
Làm sao bây giờ.
Hình như cậu có hơi thích Lục Quyện rồi.
Tuy Úc Ninh chưa từng yêu đương, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác thích một người là như thế nào.
Bởi vì trời sinh đã thích đàn ông, hơn nữa ngoại hình của Lục Quyện lại là gu của cậu, ngay từ buổi xem mắt đầu tiên cậu đã có chút ngượng ngùng khi đối mặt với hắn, nhưng đó không phải vì cậu thích hắn. Úc Ninh luôn phân biệt rõ, đó chỉ là sự e dè khi đối mặt với một người mà cậu có hảo cảm nhưng khó để với tới.
Đó không phải tình yêu.
Thế nhưng hiện tại, Úc Ninh phát hiện, chút thẹn thùng và hảo cảm ngày đó đã chuyển biến thành yêu thích thực thụ.
Và đây không phải chuyện tốt đẹp gì.
Úc Ninh vỗ vỗ gò má của mình, khiến cho mình thanh tỉnh đôi chút.
Chưa nói đến chênh lệch giữa đôi bên lớn nhường nào.
Lục Quyện không có khả năng thích cậu, hắn ôm đồm nhiều việc như vậy đơn giản chỉ là vì chiều theo ý ba mẹ hắn.
Nghĩ tới đây, Úc Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Thật may cậu là người luôn điềm tĩnh.
Thứ tình cảm này cậu có cũng được mà không có cũng được, có thể dừng lại đúng lúc.
Đêm nay Úc Ninh lại trải qua cảm giác mất ngủ sau nhiều năm như vậy.
Lần mất ngủ gần nhất đã từ năm mẹ cậu qua đời.
Úc Ninh phát hiện mỗi khi nhắm mắt lại, cậu chỉ có thể nhớ đến Lục Quyện.
Vẻ mặt lạnh lùng của Lục Quyện, Lục Quyện giúp cậu trả đũa, Lục Quyện đưa cậu đến bệnh viện, Lục Quyện tặng đồ ăn vặt...
Tại sao có thể có nhiều Lục Quyện như vậy.
Úc Ninh cảm thấy mình mất trí rồi.
Làm sao có thể thích một người đến thế?
Hậu quả của một buổi tối ngủ không ngon chính là khi Dịch Kim đến gõ cửa vào hôm sau, Úc Ninh vẫn còn bám giường.
Chuông cửa vang lên một lúc lâu, Úc Ninh mới ép mái tóc rối bù ra mở cửa, "Tống Triệu..."
Lời chửi bới chưa kịp bật ra, Dịch Kim đã bật khóc, nhào vào lòng cậu, thút thít gọi: "Anh!!"
"Bọn họ ly hôn rồi! Không ai muốn em cả!"
Úc Ninh lập tức tỉnh táo.
Mấy phút sau, Úc Ninh rửa mặt đi ra, Dịch Kim rúc người trên sofa, nước mắt ngắn dài rút giấy ăn.
Úc Ninh nhìn đống khăn giấy cậu nhóc ném dưới đất, cam chịu lau nước mắt giùm cậu, "Không phải em đang ở trường sao?"
Dịch Kim khóc nấc, không có chút nào giống một nam sinh sắp thành niên, "Trợ lý của mẹ em gọi điện thoại tới."
"Nói rằng bọn họ đã ly thân một thời gian rồi."
"Dịch Thao, Dịch Thao muốn kiện mẹ em ra toà, mẹ em chuẩn bị đưa em ra nước ngoài."
Úc Ninh biết rằng Dịch Kim luôn hy vọng mẹ cậu có thể thoát khỏi tên quỷ hút máu Dịch Thao, Dịch Thao dựa vào công ty của mẹ nhóc mới vươn lên được vị trí như hôm nay, thế nhưng mẹ Kim phát hiện ra Dịch Thao mưu toan cướp đoạt tài sản của gia đình mình nên ly thân với ông ta.
Dịch Kim không phải không hiểu gì, Dịch Thao thành công leo lên nắm quyền nhờ có mẹ.
Nhưng khi thật sự ly hôn, Dịch Kim mới nhận ra hiện thực khác xa với những gì cậu chàng tưởng tượng.
Úc Ninh có chút đau đầu, cậu thấy Dịch Kim không ngừng khóc nấc, cũng không còn cách nào.
Cậu phải bình tĩnh hơn Dịch Kim.
Yên lặng lau nước mắt cho Dịch Kim một hồi, Úc Ninh mới hỏi cậu nhóc, "Em xin giáo viên nghỉ học à?"
Dịch Kim nín khóc, ngẩng đầu lên vô cùng đáng thương nhìn Úc Ninh, "Không ạ."
Úc Ninh: "..."
Im lặng một lúc, Úc Ninh vỗ vỗ đầu Dịch Kim, "Có mang sách vở không?"
Dịch Kim: "..." A a a a không phải em đang khóc à!
"Bây giờ em đã học lớp 12..." Úc Ninh định bụng giáo dục một chút, nghĩ kĩ lại vẫn nuốt xuống, thở dài, "Anh gọi giáo viên của em xin nghỉ, em muốn ngốc ở đây bao lâu?"
"Thôi, muốn ở bao lâu cũng được, nhưng phải gom hết bài vở đến đây."
Ít ra khi không có tiết, cậu cũng có thể phụ đạo cho Dịch Kim.
Dịch Kim: "..."
Dịch Kim khịt khịt mũi, không khóc nữa, chỉ miễn cưỡng ậm ừ đáp lại.
Úc Ninh nói xong, liền cấp tốc gọi cho giáo viên chủ nhiệm của Dịch Kim, trước đây cậu từng đi họp phụ huynh cho Dịch Kim, giáo viên chủ nhiệm vẫn là giáo viên cũ nên đương nhiên cũng nhận ra cậu, nghe cậu nói trong nhà xảy ra chút chuyện thì cũng không hỏi gì nhiều, chỉ hỏi xem khi nào thì Dịch Kim ghé lấy sách vở.
Sau khi hẹn thời gian với giáo viên chủ nhiệm, Úc Ninh cúp điện thoại.
Trong phòng khách, Dịch Kim giương đôi mắt sưng vù vì khóc nhìn cậu đầy tội nghiệp.
Úc Ninh thở dài, "Sáng nay anh có tiết, chút nữa sẽ chuẩn bị sẵn bữa trưa cho em, muốn ngủ thì ngả sofa ra, chăn gối trong tủ..."
Dịch Kim mím môi gật đầu.
Úc Ninh không thích người khác ngủ trên giường của cậu, cho nên mỗi khi Dịch Kim ngủ lại đều sẽ tá túc trên sofa như Tống Triệu.
Vì Dịch Kim đến, Úc Ninh cũng không thể ngủ bù nữa.
Cậu đi làm chút đồ ăn cho Dịch Kim, thấy quần áo trên người cậu nhóc vừa nhếch nhác còn có chút ẩm ướt, mới biết bên ngoài trời đổ mưa, Dịch Kim không mang theo đồ, cũng may trước đây có để lại vài bộ đồ của cậu nhóc ở nhà cậu.
Sắp xếp cho Dịch Kim xong xuôi, Úc Ninh tranh thủ lên trường.
Bị vấn đề của Dịch Kim quấy nhiễu, những tâm tư lung tung hôm qua đã sớm tiêu tan.
Dịch Thao ly hôn, Úc Ninh luôn có dự cảm xấu.
Buổi sáng lên lớp, Úc Ninh vẫn luôn mất tập trung, ngay cả điện thoại rung nhiều lần cũng không phát hiện.
Tống Triệu thấy cậu uể oải, thậm chí không buồn chép bài, vẻ mặt lo lắng xoa xoa đầu cậu, ghé sát giáo trình thấp giọng hỏi, "Hôm qua mày đi ăn trộm hả?"
Úc Ninh rũ mắt liếc cậu ta.
Thầm nói tao không có ăn trộm, tao nằm mơ.
Cậu lắc đầu, không lên tiếng.
Nghe Tống Triệu hỏi vậy, Úc Ninh mới để ý đến điện thoại rung liên hồi.
Cậu ngáp ngắn ngáp dài móc điện thoại ra.
Là thông báo tin nhắn Dịch Kim gửi cho cậu: [ Anh! Em chơi game trên máy tính nha! ]
[ Em ngủ không được! Trong đầu đều là lão già ngu ngốc Dịch Thao! ]
[ Anh! Bộ lên lớp không xài điện thoại hả! ]
Úc Ninh cực kỳ buồn ngủ, nể mặt Dịch Kim mới vừa trở thành đứa nhỏ của gia đình đơn thân, hiếm khi đồng ý: [ Chơi đi, mật khẩu em biết ]
Có vẻ Dịch Kim vẫn đang ngồi canh me điện thoại: [ Dạ anh! Em đi đây! ]
Úc Ninh bất đắc dĩ bật cười.
Đưa mắt nhìn lên, cậu thấy vẫn còn tin nhắn chưa đọc từ Lục Quyện.
Thời gian gửi cũng vừa mới đây.
Úc Ninh theo bản năng nhìn đồng hồ trên điện thoại, lúc này mới chưa đến mười một giờ.
Lục Quyện dậy sớm quá vậy? Không mệt sao?
Động tác mở điện thoại của Úc Ninh dừng lại, đổi sang nhét vào túi.
Những cảm xúc hôm qua lại trỗi dậy.
Dừng lại đúng lúc mới là khôn ngoan nhất.
Trên bục giảng, giảng viên đang say sưa nói về những bí ẩn sâu xa của vũ trụ, không liên quan gì đến nội dung trong sách.
Bên dưới là đám sinh viên ngủ gà ngủ gật.
Không ngoài dự đoán, Úc Ninh đút một tay vào túi.
Không lâu sau điện thoại lại rung lên.
Úc Ninh giật mình trong lòng.
E là tin nhắn từ Lục Quyện.
Nửa phút sau, Úc Ninh vẫn không nhịn được lôi điện thoại ra xem thử.
Vẫn là Dịch Kim gửi: [ Anh! Đồ ăn vặt trong vali có ăn được không? Anh đúng là thần tiên ca ca, biết em đến nên mua nhiều đồ ăn quá! ]
Úc Ninh theo bản năng nhíu mày lại.
Muốn nói không được, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn quay vào ô cho phép.
Dịch Kim: [ Oa oa oa Anh thật tốt! ]
Úc Ninh trầm mặc một lát, lập tức sửa mồm: [ Không cho, em kéo vali lại bỏ vào tủ đi ]
Đó là của Lục Quyện tặng.
Cậu có chút không nỡ cho người khác ăn.
Dịch Kim: [ Anh, sao mà thay lòng đổi dạ nhanh vậy QAQ ]
Úc Ninh: [ Muốn ăn gì chiều tan học anh mua cho ]
Lúc này Dịch Kim mới không náo loạn nữa.
Gửi tin nhắn xong, Úc Ninh càng không có hứng thú với bài học.
Ngón tay cậu lơ lửng muốn bấm vào tin nhắn của Lục Quyện rồi lại rút lui.
Không mở ra thì chỉ có thể đọc được thông báo nhắc nhở.
Tại sao Lục Quyện lại gửi tin nhắn cho cậu vào lúc này?
Tại sao Lục Quyện lại dậy sớm như vậy?
Tối qua anh ấy đi ngủ lúc mấy giờ?
Một loạt suy nghĩ chen chúc trong đầu.
Nửa ngày, Úc Ninh vẫn không nhịn được mở tin nhắn của Lục Quyện.
Lục Quyện gửi đến rất nhiều.
Trong đó có một bức ảnh Lục Quyện mặc đồng phục đội, ngồi dựa vào bàn, hai tay chống lên mặt bàn, nhướng mày nhìn vào camera, trước sau như một không buồn nở một nụ cười giả tạo.
Hình như là ảnh tuyên truyền, nhưng Úc Ninh chưa từng thấy tấm ảnh này trên mạng.
Úc Ninh sửng sốt, có chút không hiểu tại sao Lục Quyện đột nhiên gửi ảnh cho cậu.
Ngón tay kéo lên trên.
Là mặt trái của tấm ảnh.
Có vài chữ viết bằng bút lông đen.
[ Úc Ninh: Đừng giận Lục Quyện ]
Thoạt nhìn như vừa được viết lên, màu mực bút lông còn chưa khô, chữ Lục Quyện rồng bay phượng múa.
Nếu không nhìn kỹ, có khi không thể đọc ra.
Vào lúc này, Úc Ninh cảm thấy mình đã không thể nghe thấy những gì giảng viên đang nói nữa.
Nhịp tim vốn đang yên tĩnh bắt đầu tăng tốc.
Lướt lên trên nữa là một tin nhắn "Em ngủ chưa" vào tối qua và "Đừng giận" vào sáng sớm nay.
Lục Quyện vẫn đang nghĩ cậu tức giận.
Còn vì chuyện tối hôm qua mà... dỗ cậu?
Úc Ninh mạnh tay úp ngược điện thoại trên bàn.
Lục Quyện phát hiện cậu không vui vì chuyện Hà Tinh?
Cậu biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
Hơn nữa... hắn không ký tên cho Hà Tinh nhưng lại ký cho cậu.
Cậu có thể nghĩ ít ra trong lòng hắn, cậu quan trọng hơn Hà Tinh không?
Nhưng cũng có thể chỉ vì... sợ cậu tức giận không muốn hợp tác với hắn nữa.
Nửa phút sau, Úc Ninh nằm úp sấp trên mặt bàn, từ lúc bắt đầu đến trường, đây là lần đầu tiên cậu ngủ trong lớp.
Chỉ là vành tai lộ ra bên ngoài mơ hồ ửng lên.
Lục Quyện nhìn chằm chằm điện thoại một hồi lâu.
Không có tin nhắn trả lời.
Hắn liếc nhìn thời gian, thường thì giờ này Úc Ninh đã dậy rồi.
Trên bàn trà bày vài tấm ảnh lộn xộn.
Tất cả đều là ảnh tuyên truyền do Từ Mính thuê thợ chụp trước đó và vẫn chưa được tung ra.
Lục Quyện nhíu mày, trông ngón WeChat trống rỗng, lại đăng nhập vào baidu.
【 Ép bạn trai làm vài việc mà tôi nghĩ là tốt cho anh ấy, nhưng tại sao bạn trai lại tức giận? 】
【 Ép bạn trai làm một chuyện, bạn trai tức giận thì phải dỗ thế nào? 】
【 Bạn trai một ngày một đêm không trả lời tin nhắn thì có phải đang giận không? 】
【 Đối tượng không để ý tới tôi, là giận rồi sao? 】
【 Đối tượng nhận đồ ăn vặt tôi mua để dỗ cậu ấy nhưng chưa nói sẽ tha thứ, làm sao bây giờ? 】
Một loạt lịch sử tìm kiếm.
Lục Quyện tự mày mò đến phiền não.
Rác thải baidu, cái gì mà tạo lãng mạn cho đối phương cơ?
Vô dụng.
Nửa ngày, Lục Quyện thoát baidu, cất bước tiến vào phòng huấn luyện, thời gian phục bàn cùng huấn luyện viên theo quy định là một giờ chiều. Dù dì đã chuẩn bị bữa trưa cho mọi người xong xuôi nhưng ngoại trừ Lục Quyện, những người khác trong căn cứ vẫn chưa thức dậy.
Lục Quyện không có chuyện gì làm, liền mở game lên.
Hắn đăng nhập tài khoản mỹ thiếu nữ Bắc Bắc.
Bật danh sách bạn bè, Úc Ninh vậy mà đang online.
Lục Quyện lại nhìn điện thoại.
Không trả lời.
Không trả lời mà lại chơi game.
Lục Quyện càng thấy phiền não hơn.
Một lúc sau, hắn thấy tài khoản của Úc Ninh hiển thị trò chơi đã kết thúc.
Hắn lập tức gửi lời mời đến Úc Ninh.
Nào ngờ vài giây sau lại trực tiếp bị từ chối.
Mà Úc Ninh lại tiếp tục trận mới, ngay cả một câu tại vì sao cũng không nói với hắn.
Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên Lục Quyện có cảm giác thất bại.
Hắn là người làm gì cũng tự tin, xác định điều gì thì sẽ có bằng được.
Bao gồm cả đánh chuyện nghiệp, năm đó khi hắn đề cập đến chuyện thi đấu chuyên nghiệp với gia đình, suýt chút nữa bị ba đánh gãy chân, cuối cùng ông vẫn không ngăn cản hắn, không nhốt hắn ở nhà theo dõi.
Trước đây hắn cảm thấy Úc Ninh không khỏe thì cần phải đi bệnh viện, hắn liền cưỡng ép đưa Úc Ninh đến đấy, Úc Ninh có cự tuyệt, hắn vẫn sẽ kiên trì.
Hắn cảm thấy đó là mình đang quan tâm Úc Ninh.
Lại như tối hôm qua, hắn chỉ là sợ Úc Ninh về một mình nguy hiểm, nhỡ lại say xe, hoặc là giống lần trước, cho nên cũng không màng đến suy nghĩ của cậu.
Có phải Úc Ninh đã khó chịu từ trước rồi không?
Lục Quyện nhớ đến lời giải thích mà hắn đọc được trên Baidu ngày hôm qua.
Ai cũng có chính kiến của mình, không thể mang suy nghĩ của hắn áp lên người Úc Ninh.
Rõ ràng khi hai người chưa gặp nhau, hắn vẫn rất thoải mái trò chuyện với Úc Ninh.
Thế nhưng hắn không sao mở miệng nói những lời trong lòng khi đối diện với Úc Ninh nổi, thậm chí lời đã đến bên môi cũng buộc phải giấu đi.
Một lúc sau, Lục Quyện hiếm khi chửi thề, "Mẹ kiếp."
Hắn chỉ không thể kiểm soát được hành vi của mình trước mặt Úc Ninh.
Điều này khiến hắn như một tên ngốc, tên ngốc không làm được trò trống gì.
Lục Quyện ngẩn người nhìn chằm chằm vào danh sách bạn bè trên Steam.
Cứ chốc chốc lại cúi xuống kiểm tra WeChat, vẫn không có tin nhắn mới.
Quyện thần, thành thục điêu luyện, không chút lưu tình đả kích đối thủ trên sàn đấu, làn đầu lâm vào tình thế "Tôi khiến em tức giận không thể dỗ, em cũng không để ý đến tôi."
___
Đến khoảng ba giờ chiều mới kết thúc giờ học.
Buổi trưa Úc Ninh và Tống Triệu cùng đến căn tin, gọi điện cho Dịch Kim nhắc cậu nhóc không được chơi máy tính lâu, sau khi học xong sẽ ghé lấy bài tập cho cậu nhóc. Trong tiếng rên rỉ thống khổ của Dịch Kim, Úc Ninh không hề nể nang cúp máy.
Nói chuyện điện thoại xong, vẻ mặt Úc Ninh có hơi lơ đễnh.
Thấy dáng vẻ ấy của cậu, Tống Triệu nảy số ngay, "Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
Cậu ta và Úc Ninh là bạn bè nhiều năm, tình huống gia đình Úc Ninh cậu hiểu kha khá.
Úc Ninh hoàn hồn, ừm một tiếng, "Tao định cuối tuần dẫn Dịch Kim về nhà bà ngoại giải sầu."
Tống Triệu tặc lưỡi, "Thật ra mày không cần phải tốt với Dịch Kim quá, nó không phải là người không biết tự chăm sóc bản thân, cũng phải trưởng thành lên mới được."
Úc Ninh chỉ cười, không lên tiếng.
Cậu nhớ khi bé, Dịch Kim bi bô cho cậu kẹo ngọt.
Thấy bầu không khí có chút ngưng trệ, Tống Triệu lập tức nói lảng sang chuyện khác, "Mày với Quyện thần nhà mày dạo này thế nào?"
"Trận hôm qua hay không? Xem xong có đi chúc mừng người ta không đó?"
Chợt nhớ ra cậu vẫn chưa trả lời tin nhắn của Lục Quyện.
Nhận ra điều này, vẻ mặt Úc Ninh cứng đờ, cậu vô thức lấy điện thoại ra, nghiêm túc trả lời Tống Triệu: "Không có, không phải nhà tao, mày đừng có nói nhảm."
Tống Triệu cốt muốn đổi chủ đề nên cũng chỉ đùa một chút.
Cậu chàng vừa định cười phá lên đi vòng qua, Úc Ninh đột nhiên nghiêng đầu nhìn cậu, đáy mắt có chút mờ mịt.
"Tống Triệu."
Bình thường Úc Ninh không gọi thẳng tên cậu ta thế này.
Tống Triệu bỗng có dự cảm xấu.
"Mày nói xem, nếu tao thật sự thích Lục Quyện thì phải làm sao bây giờ?" Rõ ràng đã chuẩn bị tinh thần dừng lại đúng lúc nhưng Úc Ninh vẫn không nỡ bỏ bơ tin nhắn của hắn.
Tống Triệu: "???"
"Làm sao là làm sao? Quen nhau thôi?" Tống Triệu lẩm bẩm, "Á đù, mày thật sự crush người ta rồi hả? Cuối cùng cũng chịu đơm hoa kết trái? Wow vậy khi nào ấy ấy thì kể tao nghe Lục Quyện hắn..."
Úc Ninh: "..." Úc Ninh liếc nhìn bốn phía, may quá không có ai nghe thấy.
Cậu cảm thấy mất mặt chết đi được.
Tống Triệu cũng ý thức được mình hơi lớn tiếng bèn cố gắng nén giọng, thần bí ghé sát vào, "Mày chỉ cần nói cho tao Lục Quyện có mạnh* không thôi?"
(*) Raw là 活, kiểu chủ động với giỏi chuyện giường chiếu, có từ nào hay hơn xin hãy cmt cho mìnnn 🫶🏻
Úc Ninh: "..."
Trong bộ não Tống Triệu, từ sáng đến tối đều đang nghĩ cái gì vậy?
Hơn nữa cậu... Không thể nào thật sự thành đôi với Lục Quyện được.
Nghĩ tới đây, cảm xúc vừa bị lời nói của Tống Triệu khơi dậy lại trở nên lạnh lẽo.
Vẫn nên dừng lại ngay thì hơn.
Nghĩ vậy, Úc Ninh đọc tin nhắn của Lục Quyện cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Cậu ngẩn người suy xét xem nên trả lời Lục Quyện như thế nào để không quá bất thường nhưng Tống Triệu vẫn cứ lảng vảng bên cạnh: "Lục Quyện có thích mày không?"
"Mày tốt như vậy, chắc chắn Lục Quyện cũng thích mày rồi! Vậy không được, mày phải làm giá lên, 0 chúng ta cũng phải có kiêu ngạo!"
Úc Ninh: "..." Lời của Tống Triệu thật sự đã đâm vào chỗ nhức nhối trong lòng cậu.
Úc Ninh có chút đau đầu mà lắc đầu, "Không thích, tao cũng cũng chưa sẵn sàng ở bên hắn."
"Không á, tại sao? Vất vả lắm mới gặp được người mày thích, tại sao lại không sẵn sàng ở bên người ta? Không thử thì làm sao biết được?" Tống Triệu tốt xấu gì cũng từng trải qua mấy mối tình, thấy Úc Ninh như vậy, cậu ta chỉ tiếc mài sắt không thành thép: "Đừng nói mày cho rằng mày không xứng với hắn nhé? Không phải đúng không?"
Úc Ninh trầm mặc.
Cậu không phải người tự ti.
Nhưng so với Lục Quyện, cậu quả thực kém xa.
Úc Ninh đã từng nghĩ tới, nếu mình có bạn đời, đó sẽ là một người có hoàn cảnh giống cậu, là một người bình thường. Úc Ninh không yêu cầu gì cao, chỉ cần người đó đối tốt với bà ngoại và chân thành với cậu là được.
Thấy cậu im lặng, Tống Triệu biết ngay mình đã đoán đúng, trong lúc nhất thời tức đến sắp bất tỉnh, bắt đầu lay lay vai Úc Ninh, "Mày tỉnh táo lại đi! Tao còn cảm thấy Lục Quyện không xứng với mày đây! Cái mặt thối hoắc từ sáng đến tối của hắn kèm theo một mớ tình địch suốt ngày phải lo lắng đề phòng sao so được với mày, mày vừa đẹp vừa học giỏi, nhìn khắp trường chúng ta có ai không muốn theo đuổi mày! Hắn xứng chỗ nào? Hắn chỉ giỏi chơi game thôi!"
Tống Triệu hăm hở quở trách Lục Quyện.
Úc Ninh bị cậu ta lắc choáng đầu, theo bản năng muốn phản bác lời Tống Triệu nói, muốn nói Lục Quyện rất tốt đẹp, chơi game giỏi, lại còn giành được nhiều chức vô địch...
Đột nhiên nhận ra một chuyện.
Một tay Úc Ninh tóm lấy cánh tay đang lắc lư của Tống Triệu, ngăn cản động tác của cậu, giơ điện thoại trong tay lên.
Bấu chặt vào da thịt Tống Triệu.
Vẻ mặt kinh hãi.
Đau đến mức Tống Triệu cũng phải giương mắt nhìn vào màn hình điện thoại.
Vừa rồi khi Tống Triệu nói chuyện ấy, Úc Ninh vô thức nhập câu "Lục Quyện có mạnh không" vào khung chat.
Còn chưa kịp xóa.
Bị Tống Triệu lắc lư qua lại, không biết cậu đã lỡ ấn gửi từ lúc nào.
Dù phía sau còn có một loạt kí tự tiếng Anh lung tung.
____^_^____
Tác giả có lời muốn nói:
Dù mạch não không giống nhau, nhưng lại ăn khớp một cách khó hiểu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT