Nói đúng ra buổi xem mắt không phải là lần đầu Úc Ninh và Lục Quyện gặp nhau.

Hai năm trước, Dịch Kim từng lén lút trốn học chạy đến trại huấn luyện trẻ của TVT đăng kí tham gia, thậm chí còn mua căn cước giả, nói với TVT mình đã thành niên.

Kỹ năng chơi game của Dịch Kim quả thực không tệ, cho nên cậu nhóc thực sự đã được nhận vào trại huấn luyện trẻ.

Nhưng không được mấy ngày, không biết tại sao người phụ trách trại huấn luyện trẻ lại phát hiện ra tuổi thật của Dịch Kim, lập tức muốn gọi điện cho người nhà đón cậu về.

Dịch Kim ở kí túc xá, lén trốn học nên Dịch Thao và mẹ cậu nhóc đều không biết chuyện này.

Dịch Kim sợ bọn họ phát hiện, đã cho người phụ trách số liên lạc của Úc Ninh.

Đến bây giờ Úc Ninh vẫn còn nhớ rõ, buổi tối khi cậu đến đón Dịch Kim trời mưa to, căn cứ không cho taxi vào nên cậu chỉ có thể đi bộ.

Khi đến tòa nhà huấn luyện trẻ, Dịch Kim đang ngồi khóc trước cửa.

Cậu trai mười lăm tuổi ngồi xổm xuống, bên cạnh là người phụ trách trại huấn luyện trẻ, tay chân luống cuống cầm một gói khăn giấy và cố gắng đưa cho cậu nhóc.

Tiếng mưa thậm chí còn lấn át tiếng khóc khoa trương của Dịch Kim, chỉ mơ hồ nghe được một chút.

Nhìn thấy Úc Ninh, người phụ trách như bắt được chúa cứu thế, "Đến là tốt rồi đến là tốt rồi."

"Không phải chúng tôi không muốn nhận em trai cậu, nhưng tuổi còn nhỏ quá."

Úc Ninh gấp dù, mỉm cười với người phụ trách.

Úc Ninh mười tám tuổi, có vẻ trẻ hơn bây giờ một chút, còn Dịch Kim trông vẫn giống anh trai cậu hơn.

Có lẽ lúc đầu người phụ trách không nhìn thấy rõ tướng mạo của Úc Ninh, đến khi cậu bước đến trước mặt, Úc Ninh bỗng bắt gặp vẻ mặt đối phương vặn vẹo thấy rõ, rồi lại cúi đầu nhìn Dịch Kim, giọng điệu quái dị, "Nhóc gọi em trai tới đón? Cả hai đều là vị thành niên không ổn lắm đâu?"

Úc Ninh: "..."

Dịch Kim vốn đang bù lu bù loa lập tức nhảy dựng lên, "Em trai cái gì! Đây là anh trai em! Anh em thành niên rồi! Trời ý anh là em già chứ gì!"

Người phụ trách lúng túng nói xin lỗi.

Úc Ninh đáp lại không sao, cảm ơn bọn họ đã chăm sóc Dịch Kim lâu như vậy.

Rồi dẫn Dịch Kim về.

Úc Ninh không quở trách Dịch Kim, chỉ là nhìn cậu nhóc khóc thành dáng vẻ ấy, bỗng dưng muốn cười lớn, nhưng vẫn cố gắng kìm lại, nhỡ may lại tổn thương tâm hồn yếu đuối mỏng manh của đại nam sinh mười lăm tuổi mất.

Dịch Kim vừa bước đi vừa lưu luyến quay đầu lại, rất không nỡ.

Thấy thế, Úc Ninh chỉ có thể nín cười gạt cậu nhóc, "Đợi đủ tuổi rồi, em vẫn còn có thể đến thử xem."

Nhưng Úc Ninh biết đây có lẽ là cơ hội duy nhất của Dịch Kim, bắt nguồn từ bốc đồng tuổi dậy thì rồi cuối cùng cũng phải trưởng thành.

Có lẽ chính Dịch Kim cũng hiểu điều đó, tuy thỉnh thoảng cậu nhóc có nhắc đến việc muốn thi đấu chuyên nghiệp nhưng không còn lẻn ra ngoài nữa.

Cho đến hiện tại cậu chỉ nhắc đến chuyện đấy trước mặt Úc Ninh thôi, bởi vì cậu biết, Úc Ninh nhất định sẽ kìm cậu lại.

Cơn mưa lớn dần dập tắt giấc mơ của cậu bé.

Cầm hai chiếc ô, Úc Ninh và Dịch Kim im lặng đi về phía cửa.

Vừa đi tới cổng căn cứ bỗng nhìn thấy một chàng trai bước xuống từ chiếc ô tô màu đen.

Chàng trai mặc bộ đồng phục rộng thùng thình của chiến đội TVT, không thể che giấu được vóc dáng ưu việt của anh, lông mày và đôi mắt đẹp tuyệt nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng, như thể cả thế giới nợ tiền anh ta.

Khi đó, vì mối quan hệ với Dịch Kim, Úc Ninh cũng có quan tâm đến thi đấu chuyên nghiệp, mơ hồ nhớ ra người này tên là Lục Quyện, là một tuyển thủ của TVT.

Thời gian này TVT vẫn chưa nổi tiếng.

Lục Quyện xuống xe mà không cầm theo ô, dường như người đưa anh tới cũng không để ý đến anh một chút nào, phóng xe đi mà không nói một lời.

Mưa quá lớn, không bao lâu, Lục Quyện đã ướt đẫm.

Nhưng anh không chạy vào, mà chỉ chậm rãi đi bộ.

Lúc đi ngang qua Úc Ninh, anh cũng không chú ý bên cạnh mình có người.

Nhưng Úc Ninh không biết mình bị sao nữa, có thể là bởi vì... cậu là cong, không thể kháng cự với một chàng trai có ngoại hình như Lục Quyện, ma xui quỷ khiến, cậu vươn tay ra che ô cho anh.

Lục Quyện bị chặn đường, nhưng cũng ngăn cách được làn nước mưa dữ dội.

Anh dừng bước, hơi nghiêng đầu sang.

Vẻ mặt vẫn lạnh nhạt nhìn nam sinh đứng trước mặt mình, trong ánh mắt mang theo ý tứ nghi hoặc, còn có chút mất kiên nhẫn.

Tướng mạo Úc Ninh quả thật không giống như đã thành niên, cậu thích mặc sơ mi trắng giống học sinh cấp ba, cùng lắm là sinh viên năm nhất.

Trong nháy mắt, Úc Ninh có hơi ngượng ngùng khi đối diện với ánh mắt ấy.

Cho dù làm mặt lạnh, đôi mắt đẹp đẽ của Lục Quyện vẫn rất có sức hút.

Úc Ninh bỗng khẩn trương, "Đừng đội mưa, cho anh ô này."

Nói rồi, cậu nhét chiếc ô vào tay Lục Quyện, hai người vi diệu chạm vào tay nhau.

Bàn tay Lục Quyện lạnh lẽo, còn có chút ẩm ướt.

Úc Ninh sửng sốt, nhanh chóng thu tay về, chui vào trong ô của Dịch Kim, không nói gì đã lôi cậu nhóc bỏ chạy.

Cũng không dám nhìn vẻ mặt của đối phương.

Xét theo tính cách hiện tại của Lục Quyện, Úc Ninh cảm thấy có lẽ khi đó Lục Quyện đã thầm mắng: Cậu ta không phải đồ ngốc chứ?

"Anh, tại sao tụi mình phải chạy! Anh có biết người đó là ai không? Lục Quyện đó! Em cũng muốn trở thành một tuyển thủ như Lục Quyện vậy!"

"Anh ấy rất lợi hại! Rất rất mạnh!"

Dịch Kim vừa rồi rất thức thời không nói câu nào, nhưng vừa rời đi liền trở nên hào hứng vô cùng, hoàn toàn không nhìn ra được dáng vẻ cậu nhóc ngồi khóc tu tu ở cửa lớn ban nãy.

Úc Ninh nghe cậu nói đến phiền, "Sợ em bị thần kỹ của người ta đả kích."

Dịch Kim im bặt.

Úc Ninh nhớ trước đó có một trận đấu, có vẻ biểu hiện của TVT không tốt, nhận không ít công kích từ cư dân mạng.

Hầu như những bình luận mắng chửi đều nhắm vào Lục Quyện.

Thật ra lúc đó cậu đã nghĩ người đưa Lục Quyện về là ai? Tại sao Lục Quyện lại có vẻ mặt như vậy?

Nhưng thời gian trôi qua, cậu dần quên mất chuyện đó, cậu là người không thích suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng chỉ một lần trời mưa, chiếc ô hình hoa cúc nhỏ mà bà mua cho cậu đã không còn.

Sau đó khi hai người xem mắt, Úc Ninh bất giác nhớ lại chuyện hai năm trước, nhưng cậu nghĩ hẳn Lục Quyện cũng không nhớ mình, vậy cứ cũng coi như chưa từng gặp.

Nếu không cả hai sẽ chỉ càng lúng túng hơn phải không?

Nhưng bây giờ nghe Lục Quyện nói thế, cậu lại nhớ tới lần đó.

Thậm chí mơ hồ nghĩ, liệu hôm ấy có phải là ba mẹ Lục Quyện đã đưa hắn về không?

Đưa hắn về lại không cho hắn một cái ô.

Xem ra Lục Quyện hình như thật sự có chút đáng thương.

Có lẽ là cậu lâu không lên tiếng, Lục Quyện nhẹ nhàng nói: "Em không muốn đi cũng không sao, tôi chỉ thuận miệng thôi."

Giọng điệu của Lục Quyện lại trở nên lạnh lùng, như thể người đàn ông tội nghiệp vừa rồi không phải là hắn.

Úc Ninh thốt lên, "Em muốn đến xem."

"Cuối tuần anh mang theo vé về nhà em được không?"

"Anh có thể cho em dư cũng được, em sẽ rủ bạn cùng phòng đi. Tranh vé rất khó, chắc tụi nó sẽ mừng lắm, bọn em đến cổ vũ cho anh."

Trên thực tế, bạn bè của cậu chẳng ai thích xem thi đấu điện tử.

Úc Ninh nói thế chỉ để xoa dịu tâm trạng khó chịu của Lục Quyện.

Khóe môi Lục Quyện đang giương lên, ngay khi nghe những câu sau của Úc Ninh thì lập tức hạ xuống.

Hắn ừm một tiếng, "Em không cần miễn cưỡng, tôi quen rồi."

"Không có miễn cưỡng." Úc Ninh nghe ra sự mất mát trong giọng nói của hắn, khẽ khựng lại, "...Em rất thích xem thi đấu."

Đây cũng không phải nói dối, chẳng qua không đến mức phải xem tận mắt mà thôi.

Lục Quyện rất bình tĩnh: "Ồ, vậy hôm đó tôi sẽ mang cho em."

Úc Ninh: "Được, cảm ơn anh Lục Quyện."

Nghe được lời Úc Ninh, Lục Quyện cố gắng không nhếch khóe môi lên, kẻo lại khiến giọng điệu của mình có vấn đề.

Sau khi cúp máy, Lục Quyện chăm chú nhìn bức ảnh trên điện thoại một lúc.

Hắn di chuyển ngón tay, đổi hình nền điện thoại.

Băng đô hồng nhạt, quả thực rất đáng yêu.

Đặc biệt là Úc Ninh đeo băng đô hồng nhạt, càng thêm đáng yêu.

Nếu chibi trên đầu là hắn, vậy thì lại càng đáng yêu hơn nữa.

Lục Quyện híp mắt, tự cười một mình, cũng may quản lý và những người khác không có ở đây, nếu không sẽ cho rằng hắn lại nổi điên.

Sau khi tâm trạng ổn hơn, Lục Quyện gọi điện cho Từ Mính.

Tối rồi còn nhận được cuộc gọi từ Lục Quyện, Từ Mính hết sức kinh ngạc, "Sao thế? Có chuyện gì sao không để mai rồi nói?"

Lục Quyện: "À, em muốn xin anh vài tấm vé đi xem thi đấu quý sau."

Từ Mính còn tưởng mình nghe lầm, "Cái gì? Chú muốn cái này làm gì? Thế nào, đồng ý cho ba mẹ đi coi rồi hả?"

"Anh đã bảo rồi, không cho người nhà xem thi đấu là chuyện vớ va vớ vẩn, sao có thể ảnh hưởng đến tâm trạng thi đấu được? Thế anh cũng chuẩn bị hết cho mấy đứa luôn nhé? Phía ban tổ chức tặng nhiều lắm, cuối cùng anh mày không cần phải bán vé trên mạng nữa..."

"Sao anh nhiều lời thế?" Lục Quyện khẽ cắt ngang, "Không phải cho ba mẹ em."

Từ Mính kinh ngạc, "Vậy cho ai? Anh trai hay em trai của chú à? Không phải chú bảo bọn họ không thích xem trực tiếp sao."

"Không phải."

"Anh hỏi nhiều quá vậy? Những người khác không cần, anh cứ bán hết lấy tiền."

Nghe giọng nói của hắn bắt đầu mất kiên nhẫn, Từ Mính bỗng lên tiếng, "Có phải là cho người ta không?"

Đm?

Chỉ một tấm vé?

Mẹ kiếp, ba mẹ của Lục Quyện mà biết được thì sẽ đau lòng đến mức nào?

Họ cứ liên tục nhắn hỏi liệu mình có thể treo băng rôn tại hội trường chúc mừng con trai cưng giành chức vô địch không đây này.

Lục Quyện nửa điểm sững sờ cũng không có.

Từ Mính đang bận cảm khái lòng người dễ thay đổi, Lục Quyện lập tức đáp lại một tiếng, sau đó vô cùng lưu loát mà cúp máy.

Không để cho anh cơ hội phản đối.

Từ Mính: "..." Bộ đây chính là khi người đàn ông yêu sao?

Vậy thì anh càng phải kiên định cược Lục Quyện không theo đuổi được.

Nhưng không bao lâu sau khi cúp máy, Lục Quyện lại gọi cho anh.

Từ Mính còn chưa kịp nói lời nào, Lục Quyên đã bình tĩnh hỏi anh ta: "Khi nào đội chúng ta bán goods mới?"

Đề tài đột nhiên đi xa như vậy, Từ Mính không phản ứng kịp, "Cái gì? Chú quan tâm mấy chuyện này làm gì?"

Lục Quyện nhướng mi, liếc nhìn ảnh Úc Ninh trên màn hình máy tính.

Hình chibi trên băng đô càng ngày càng không vừa mắt.

"Không có gì, chỉ hỏi xem anh có ý định sản xuất băng đô không."

"Gì nữa đây? Băng đô như nào?" Từ Mính bị hắn xoay đến mức đầu óc lâng lâng.

"Băng đô hồng nhạt tai thỏ." Giọng điệu của Lục Quyện rất trịnh trọng, nhưng lời hắn nói ra lại chẳng nghiêm túc gì cả.

Từ Mính: "..."

"Ngủ ngon, chắc anh mày bị mộng du rồi."

Từ Mính nói xong, lạch cạch cúp điện thoại.

Không phải lúc trước Lục Quyện là người khó chịu với goods nhất sao?

Lại còn màu hồng nhạt?

Không phải anh mộng du thì chính là Lục Quyện mộng du.

Lục Quyện nghe tiếng tút tút trong âm điện thoại, tặc lưỡi không hài lòng.

Nhưng cũng không gọi lại làm phiền Từ Mính nữa.

Sáu giờ sáng thứ sáu.

Trong căn cứ chiến đội TVT, Nam Bắc đã thức suốt đêm, vào bếp lục lọi đồ ăn thừa ngày hôm qua, sung sướng híp mắt bước lên lầu.

Trần Kiết sớm đã không chịu đựng được, trực tiếp nằm nhoài trên bàn để máy tính ngủ thiếp đi.

Bởi vì tình huống trước đó của Trần Kiết không ổn, lại sắp đến vòng loại, tiểu tử này sống chết không muốn đi ngủ, buổi tối phải luyện tập.

Hai ngày trước đội trưởng đánh với cậu ta, hai hôm nay là Nam Bắc, dù sao cũng là một đội, không thể để Trần Kiết thức đêm một mình được.

Nhưng cả ngày hôm qua, không biết đội trưởng bị làm sao, vừa kết thúc đấu tập, chưa đến mười hai giờ đã lên lầu đi ngủ.

Nam Bắc ngáp ngắn ngáp dài bước lên cầu thang.

Vừa đến khúc ngoặt, cậu không tự chủ được lùi về sau, nhắm mắt lại.

Nhất định là buồn ngủ quá nên sinh ra ảo giác.

Tại sao mới hơn sáu giờ sáng, đội trưởng đã lên đồ chỉnh tề đứng ở cầu thang?

"Đi đâu?" Lục Quyện nhướn mi.

Lâu lắm rồi mới dậy sớm như vậy, trong tiềm thức hắn vẫn có chút buồn ngủ.

Tuy nhiên tinh thần lại phấn chấn hơn bao giờ hết.

Nam Bắc khựng lại, chậm rãi quay sang, vẻ mặt kinh hãi: "Đội trưởng, sao anh dậy sớm thế? Đi tập thể dục hả?"

Lục Quyện cụp mắt xuống, "Không vận động."

Nam Bắc: "..." Trông bảnh bao mặt người dạ thú thể này đúng là không giống đi tập thể dục lắm.

"Vậy... về thừa kế gia sản?"

Vẻ mặt của Lục Quyên cứng đờ, Nam Bắc cảm thấy giây tiếp theo đội trưởng sẽ chửi vô mặt mình, nhưng hắn bỗng mím môi, khóe môi cong lên, nếu đội trưởng đeo thêm một cái kính gọng vàng, đại khái rất ra dáng văn nhã bại hoại.

"Không phải." Giọng điệu của Lục Quyện rất bình tĩnh, không có chút trào phúng nào.

Nan Bắc "à" một tiếng, không còn ý nghĩ tọc mạch nữa.

Dù sao thì đội trưởng làm gì cũng đúng.

Bây giờ cậu buồn ngủ quá đi mất, chỉ muốn ngủ thôi.

Cố tình Lục Quyện không muốn cậu nghỉ ngơi thật tốt, lúc đi ngang qua, Lục Quyện bỗng hời hợt nói: "Ra mắt."

Nam Bắc: "???"

Chắc chắn là buồn ngủ quá nên nghe nhầm rồi.

Úc Ninh và Lục Quyện hẹn nhau ở nhà xe lúc chín giờ rưỡi, tàu chạy lúc mười giờ, phòng ngừa bất trắc nên họ đi sớm một tiếng rưỡi.

"Nhớ mang thêm ngâm của bà ngoại cho tao nhé! Đồ ăn ở căn tin trường thật sự không ăn nổi." Tống Triệu lờ đờ dựa vào sofa, nhưng vẫn luôn mồm nhắc nhở Úc Ninh đang thay giày chuẩn bị ra ngoài.

Úc Ninh quay đầu lại, "Lần này là là lần thứ ba rồi đấy, biết rồi, thứ hai gặp ở trường."

Sắp đi học lại, hôm nay cậu về nhà, Tống Triệu cũng phải sắp xếp dọn về kí túc xá của trường.

Tống Triệu rưng rưng nhìn Úc Ninh, vừa định nói Purin tốt nhất trên đời.

Chợt nghe thấy giọng nói vô tình của Úc Ninh: "Đúng rồi, trước khi đi nhớ dọn sạch nhà cho tao đấy."

Tống Triệu: "..."

Khi Úc Ninh đến nhà xe đã hơn chín giờ rưỡi.

Cuối tuần ở nhà xe có rất nhiều người, thậm chí lúc ngồi trên xe buýt cũng phải chen chúc, dọc đường Úc Ninh cảm thấy thuốc say tàu xe mình uống trước khi ra ngoài chẳng có tác dụng mấy.

Cậu ở ngoài cửa tìm kiếm một lúc cũng không tìm thấy Lục Quyện, liền gửi tin nhắn cho đối phương hỏi xem hắn đã đến chưa.

Lục Quyện trả lời ngay: [ đến rồi, trước cửa KFC ]

Có lẽ là vì tướng mạo của Lục Quyên quá nổi bật nên mặc dù đeo khẩu trang, Úc Ninh vẫn nhìn thấy đối phương ngồi dựa vào ghế trong đám đông.

Đối phương mặc một bộ vest đen sang trọng, trông rất có dáng dấp tinh anh xã hội.

Khẩu trang màu đen che đi nửa dưới khuôn mặt của hắn, Lục Quyện khẽ cau mày, như thể hắn đang nóng lòng chờ đợi.

Mà bên cạnh có mấy cô nàng dường như đang âm thầm bàn luận về hắn, thỉnh thoảng lại xúm lại liếc nhìn.

Bước chân Úc Ninh dừng lại, bật cười.

Trước đây sợ bị chụp lén nên cậu cũng đeo khẩu trang, nhưng so với Lục Quyện, hắn chỉ lộ ra một đôi mắt.

Úc Ninh không trực tiếp bước tới mà gửi tin nhắn cho Lục Quyện.

Ninh Ninh rơi lệ: [ Em nhìn thấy anh rồi, em đi mua vé trước ]

Gửi tin nhắn xong, chợt thấy người nào đó thả lỏng lông mày, lúi cúi gõ chữ trên màn hình điện thoại.

Lục Quyện: [ Ừ ]

Úc Ninh mỉm cười.

Trước đây cậu cứ nghĩ Lục Quyện là người đứng trên thần đàn, hắn kiêu ngạo và có tư cách để kiêu ngạo.

Nhưng hôm nay, tại nhà xe đông đúc, đối phương chen lẫn giữa đám đông, tuy sắc mặt có vẻ khó coi nhưng không hiểu sao lại gần gũi hơn trước một chút.

Chỉ đến khi Úc Ninh đã quay người đến cổng bán vé, Lục Quyện mới ngộ ra, ngẩng đầu lên.

Đối mặt với bóng lưng của Úc Ninh, lông mày của hắn dần dần giãn hẳn.

Cuối cùng cậu ấy đã đến.

Hắn ngồi đây hai tiếng rồi.

Thiếu chút nữa đã ngủ gật.

Tuy Lục Quyện không quan tâm đến ánh mắt của người khác nhưng những người xung quanh thỉnh thoảng lại dừng lại nhìn hắn, điều này khiến hắn khó chịu.

Giống như đang chế giễu hắn là kẻ ngốc mãi ngồi chờ một người không đến.

Úc Ninh mua vé xong, thuận lợi hội họp với Lục Quyện, thật trùng hợp, loa phát thanh thông báo với họ tàu bắt đầu soát vé.

"Anh Lục Quyện, anh có mang căn cước theo không?" Úc Ninh cầm hai tấm vé, hơi nghiêng đầu hỏi đi người bên cạnh.

Đã lâu rồi mới gặp lại kể từ lần xem mắt.

Mặc dù đã trò chuyện trên WeChat nhưng chung quy vẫn cảm thấy bối rối.

Dẫn đến Lục Quyện nghẹn lại một hồi lâu, mới lên tiếng.

Lục Quyện cao hơn Úc Ninh không ít, đứng bên cạnh cậu phải rũ mắt nhìn xuống.

Nghe Úc Ninh hỏi vậy, Lục Quyện liếc nhìn vành tai cậu.

Rất giống trong video.

Vành tai có chút ửng hồng.

Hắn vô thức nhếch khóe môi, "Có mang."

Úc Ninh "À" lên một tiếng, thở phào nhẹ nhõm, cậu sợ Lục Quyện quên mất dù trước đó đã dặn rất kĩ, thái độ của đối phương rất qua loa, chỉ ậm ừ đáp lại.

"Vậy anh đưa em căn cước, em đưa vé cho nhân viên."

Úc Ninh nói, duỗi tay phải ra với Lục Quyện.

Ngón tay Úc Ninh nhỏ nhắn, trắng nõn, có các khớp nối rõ ràng, nhìn qua cũng nhận ra đó là bàn tay của con trai.

Nhưng vô cùng đẹp đẽ.

Lục Quyện hơi cúi đầu, ánh mắt lóe lên, móc căn cước từ trong túi ra đưa cho cậu.

Không biết là vô tình hay cố ý, đầu ngón tay của Lục Quyện khẽ chạm vào lòng bàn tay Úc Ninh.

Chớp mắt là qua, nhanh đến mức như không có gì xảy ra.

Úc Ninh khựng lại, lập tức lấy chứng minh thư ra, không dám nhìn lén, băng qua đoàn người xếp hàng, vừa đi vừa nói: "Anh đi theo em."

Lục Quyện có lẽ chưa từng đi xe khách, cậu không thể bỏ rơi người ta được.

Thế nhưng...

Cái chạm nhẹ vừa nãy.

Úc Ninh nghĩ vành tai mình hẳn là đã phớt hồng.

Rõ ràng đụng chạm với Tống Triệu không hề có cảm giác gì.

À không, vẫn có chứ, cảm thấy Tống Triệu rất phiền.

Úc Ninh đưa lưng về phía Lục Quyện, nhắm mắt lại.

Bình tĩnh nào, ngày đó xem mắt mày từ chối rất quyết đoán, sao hôm nay lại như rùa rụt cổ thế này?

Mày có còn là mày không Úc Ninh?

Sao có thể chìm đắm vào nhan sắc như thế?

Tự an ủi mình một lúc, Úc Ninh cảm thấy ổn hơn nhiều.

Chỉ là cậu vẫn vô thức siết chặt tay phải của mình.

Cứ luôn cảm thấy Lục Quyện đang nhìn vành tai cậu.

Giống như cái lần đi xem mắt vậy.

Cũng may không lâu sau đã đến lượt bọn họ.

Không gian khoang xe thì nhỏ, cuối tuần lại có rất nhiều người.

Vừa lên xe, Úc Ninh lập tức thấy nực.

Hôm nay cậu vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng khá mỏng, dù vậy vẫn rất nóng.

Kéo nhẹ khẩu trang xuống để tản nhiệt, Úc Ninh liếc nhìn người ngồi bên cạnh.

Lục Quyện vô cùng lạc điệu với chiếc xe khách này.

Sơ mi trắng vest đen, nhìn thôi cũng thấy toát mồ hôi giùm.

Nhưng nhìn vẻ mặt của hắn không giống như đang nóng chút nào, mặt không đỏ, tai không đỏ, cổ tay áo không xắn lên, cúc áo cũng được cài chỉn chu.

Hoàn toàn khác với dáng vẻ biếng nhác của hắn trong những video phỏng vấn.

Nếu không phải hai người cấu kết với nhau, Úc Ninh còn tưởng hắn ăn mặc chỉnh tề như vậy là thật sự muốn ra mắt người nhà.

Lục Quyện vừa lên xe liền vòng tay qua đầu, nhắm mắt lại để đầu óc thư giãn.

Ghế của xe buýt không quá rộng, một người đàn ông cao hơn 1m8 ngồi không được thoải mái lắm.

Thấy hắn không để ý đến mình, Úc Ninh lén nhìn hắn lần nữa.

Khẩu trang của Lục Quyện vẫn chỉnh tề, nhưng lông mày vừa giãn ra đã hơi nhăn lại.

Đoán chừng có hơi khó chịu.

Úc Ninh nhíu mày.

Chắc chắn Lục Quyện không quen ngồi xe khách rồi.

Vốn dĩ Úc Ninh định nhờ Lục Quyện chở mình về nhà, cậu cũng có thể thay phiên lái xe.

Nhưng Lục Quyện lại bảo xe của hắn đã được gửi đi bảo dưỡng.

Úc Ninh đành để hắn thiệt thòi ngồi xe khách.

Ngồi một lúc, Úc Ninh vẫn không nhịn được nhìn chiếc điều hòa phía trên đầu Lục Quyện ở đối diện.

Phía trên mỗi ghế đều có một máy điều hòa nhỏ, công suất gió khá cao.

Máy điều hòa nhỏ có dạng hình tròn, có gạt di chuyển lên xuống để điều chỉnh kích thước cửa gió.

Nhưng bây giờ chiếc điều hòa trên đầu hắn đang bị tắt.

Thấy Lục Quyện không chú ý, Úc Ninh thử đứng dậy, điều chỉnh máy.

Phía trên ghế ngồi là hộc để hành lý, vách ngăn không đủ cao nên Úc Ninh không thể đứng thẳng hoàn toàn, phần thân trên phải nghiêng về phía Lục Quyện, cậu chỉ có thể co chân lại, đặt một tay lên chiếc ghế phía trước, lùi lại để tránh mình không té xuống ghế.

Cũng may mọi chuyện tương đối suôn sẻ.

Sau khi điều chỉnh lỗ thông hơi của điều hòa, Úc Ninh lại đưa tay thử gió lần nữa, xác định đã thổi tới Lục Quyện, nhiệt độ không quá lạnh mới dừng lại, định ngồi lại chỗ cũ.

Nào ngờ vào lúc này, xe khách đang bất động bỗng nhúc nhích, không chuẩn bị trước mà lao về phía trước rồi phanh gấp.

Úc Ninh: "..."

Úc Ninh vừa buông bàn tay đang giữ lưng ghế trước mặt ra, kết quả là cậu mất trọng tâm và ngã ngửa ra sau.

Bản thân Úc Ninh hơi say tàu xe, khi bị lắc như thế này, cậu có cảm giác như đầu mình đang chông chênh trên sóng nước.

Hơn nữa, vừa rồi cậu không điều chỉnh tư thế, khi ngã về phía sau, vai cậu đã va vào vai của Lục Quyện.

Trước khi Úc Ninh kịp thấy choáng váng, cậu vô thức ngước mắt lên, Lục Quyện dường như vừa mở mắt ra nhìn cậu.

Úc Ninh: "..."

"Em nói em không cố ý, anh tin không?"

Lục Quyện không lên tiếng, chỉ là ánh mắt vẫn luôn rơi lên tay cậu, dường như đang nhìn thứ gì đó.

Úc Ninh chỉ cảm thấy chỉ cảm thấy tai mình như bỏng rát.

Ngay khi cậu quay phắt đi, ngại ngùng không dám nhìn Lục Quyện, Lục Quyện bỗng nói, "Không tin."

Úc Ninh im lặng một lát, vừa định biện giải, Lục Quyện lại hỏi: "Có đau không?"

"Không." Úc Ninh theo bản năng lắc đầu, "Anh có đau không?"

Úc Ninh không thấy đau gì cả.

Cậu cảm thấy Lục Quyện có khi còn thốn hơn cậu ấy chứ.

Dù trông cậu nhỏ con nhưng xương rất cứng.

Suy cho cùng đã làm việc từ khi còn nhỏ, xương cốt được tôi luyện phần nào, không giống như Lục Quyện giành sự nghiệp cho game.

Nhưng nhưng Lục Quyện cũng không nói gì, chỉ là ừm một tiếng, "Không đau."

Lớn lên gầy như vậy, có thể có bao nhiêu trọng lượng.

Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Úc Ninh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Đôi tay của tuyển thủ nhà nghề rất quý giá, nếu hắn đau thật, cậu khó mà chịu trách nhiệm nổi.

Nghĩ đến đây, Úc Ninh chợt nhớ tới chiếc máy mát xa mà cậu mua cho Lục Quyện lẽ ra đã đến rồi.

Đợi khi nào về sẽ nhắc Lục Quyện dùng thử.

Xe bắt đầu lăn bánh, âm thanh ồn ào lúc đón khách dần lắng lại.

Trên xe không ít người nhắm mắt dưỡng thần, cũng có những người đang nghịch điện thoại.

Bởi vì uống thuốc say xe, Úc Ninh có chút hơi buồn ngủ.

Trước khi hoàn toàn chợp mắt, cậu liếc nhìn Lục Quyện, phỏng chừng đã ngủ rồi.

Ngay cả như thế lông mày vẫn không giãn ra.

Xem ra thật sự rất không thoải mái.

Úc Ninh lại càng áy náy.

Quyết định lần sau gặp ba mẹ Lục Quyện, nhất định cậu phải xử sự tốt hơn một chút.

Úc Ninh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cho dù trên xe thỉnh thoảng sẽ có một ít tạp âm, cũng không thể đánh thức cậu.

Trong cơn mơ màng, Úc Ninh cảm thấy đầu mình vốn đang nghiêng sang trái, nhưng đột nhiên không hiểu sao lại quay ngoắt sang phải.

Nhưng bên phải có vật gì đó để tựa vào, cậu chỉnh lại tư thế rồi ngủ thiếp đi.

Xe buýt không đi thẳng, trên đường dừng lại ở một số trạm.

Vừa đi vừa nghỉ như vậy, nhưng Úc Ninh cũng không bị lay tỉnh.

Đợi đến trạm cuối cùng, tức là quê của Úc Ninh, cậu mới bị loa xe đánh thức.

Úc Ninh lại nằm mơ rồi.

Mơ thấy bà ngoại đan giày cho mình khi còn nhỏ.

Đôi bàn tay của bà rất khéo léo, khi ấy gia đình không có đủ tiền sắm giày mới nên bà ngoại đã tự tay đan giày vải và giày bông cho cậu.

Đôi giày bông do bà ngoại làm rất ấm áp, mùa đông nào Úc cũng mang.

Bà ngoại thường đan giày bán để kiếm tiền trang trải cuộc sống.

Bị loa xe làm cho giật mình, Úc Ninh đang mang một đôi giày mới.

Cậu chợt bối rối.

Theo bản năng nhìn xuống chân của mình.

Trên chân cậu vẫn là đôi giày vải màu trắng phổ thông.

Cậu dần lấy lại tinh thần, nhận ra mình đã đến nhà trạm cuối, quay sang nói với Lục Quyện: "Đến rồi sao anh Lục Quyện?"

Lục Quyện thả lỏng cơ mặt, không hề có dấu hiệu không thoải mái, thế nhưng ánh mắt lại rơi lên khuôn mặt Úc Ninh.

Lúc ngủ, có lẽ Úc Ninh thấy ngộp nên đã kéo khẩu trang xuống.

Lộ ra gò má hồng hồng vì vừa mới ngủ dậy, hơn nữa cậu vốn trắng trẻo nên vết hằn đỏ càng hiện rõ.

Đôi mắt Úc Ninh hẵng còn lim dim, giống như ngủ chưa đủ, cả người viết to mấy chữ tôi là ai, tôi đang ở đâu, lông máy nhướn lên, có vẻ rất không vui khi bị đánh thức.

Nhưng cố tình làm như không có chút nóng nảy gì.

Rất giống mèo con gắt ngủ.

Đáng yêu đến vô lý.

Lục Quyện khẽ rũ mắt xuống.

Úc Ninh không nhận được câu trả lời từ hắn, nhưng cũng lập tức đứng dậy, những người trong xe đều đang lục tục xuống xe.

Cũng may bọn họ không có nhiều hành lý.

Vừa xuống xe, Úc Ninh giải thích với Lục Quyên ở đằng sau: "Một lát nữa chúng ta bắt xe buýt ở trạm, ngồi mấy trạm sẽ đến nhà em."

Đôi mắt của Lục Quyện lóe lên, mới vừa ừm một tiếng, từ phía sau có một người đẩy vali, vội vàng muốn đi ngang qua hắn.

Lối đi chật cứng, một người đàn ông trưởng thành đứng đã hơi chật, chưa kể có người đang cố lách qua.

Lục Quyện đi về phía trước vài bước, dứt khoát dừng lại, hai tay khoát lên ghế hai bên.

Người kia dừng lại, nhưng vali thì không kịp dừng.

May mà Lục Quyện đưa chân chặn nó lại.

Đối phương có vẻ rất bất mãn với hành vi của Lục Quyện, hung tợn lườm hắn một cái.

Lục Quyện không thèm để ý, chỉ khẽ liếc đối phương.

Nhưng hắn quanh năm trào phúng đối thủ trên sàn đấu, nếu thật sự nghiêm mặt, cộng với ánh mắt lạnh lùng ấy thì không ai có thể chịu nổi.

Huống chi là người qua đường.

Người vốn đang muốn vượt lên lập tức lui về phía sau chút.

Lục Quyện không nói gì, nhìn Úc Ninh chậm rãi xuống xe, mới nghiêng người sang, nhường đường cho đối phương.

Sau đó mới xuống xe.

Nhiệt độ bên ngoài không thể so sánh được với nhiệt độ trong xe.

Vừa ra khỏi xe, Úc Ninh lập tức nheo mắt vì bị hun nóng.

Cậu đứng ngoài đợi một chập, xua tan sự mệt mỏi này đi.

Chờ Lục Quyện xuống, mới cùng hắn đi đến trạm xe buýt.

Trạng thái của Lục Quyện dường như chẳng khác gì lúc lên xe cả.

Dù sao thì lông mày và mắt của hắn lúc nào cũng trông khó gần như thế.

Úc Ninh nhìn hắn vài lần, "Anh Lục Quyện, anh say xe không?"

Lục Quyện bước đi rất chậm, cơ bản là sóng vai với Úc Ninh.

Nghe Úc Ninh hỏi vậy, hắn nhẹ nhàng nhíu mày lại, "Không say xe."

Nói xong, liền bổ sung, "Nhưng mỏi người."

Dứt lời, hắn chút ý tứ sâu xa liếc nhìn Úc Ninh.

Bước chân Úc Ninh chậm lại.

Mỏi người???

Cứ thấy thế nào ấy.

Khi hai người yên vị trên xe buýt, Úc Ninh vô tình trông thấy Lục Quyện xoay xoay bả vai trái.

Ngay tức khắc, một ít ký ức đột nhiên tràn vào đại não trì độn của cậu.

Lúc cậu tỉnh ngủ, đầu hơi nghiêng.

Còn dựa vào một thứ gì đó.

À không, chính xác là dựa vào vai Lục Quyện.

Bả vai vô cùng quý giá của các tuyển thủ chuyên nghiệp.

Úc Ninh không khỏi nhìn chằm chằm vào vai Lục Quyện, cười ngượng nghịu: "Anh Lục Quyện, vai của anh...ổn chứ?"

Không đợi Lục Quyện lên tiếng, cậu lập tức đưa tay ra, "Hay là em bóp vai cho anh nhé?"

Lục Quyện cụp mí mắt xuống, ánh mắt lại rơi vào tai Úc Ninh, mỗi lúc nói chuyện sẽ vô thức đỏ lên, hầu kết của hắn lăn lên xuống, một lúc sau mới đáp lại, "Cũng được, coi như đền bù cho tôi."

Lúc này Úc Ninh không hề để ý đến giọng điệu trêu ghẹo của Lục Quyện.

Cậu dựa lên vai người ta ngủ một đường.

Bờ vai quý giá như vậy.

Úc Ninh khóc không ra nước mắt.

Lúc nào về nhất định cậu không được ngủ nữa mới được.

Trước đây Úc Ninh cũng thường xoa bóp cho bà ngoại, bà ngoại làm lụng vất vả nên bị đau khớp, thường xuyên nhức mỏi ở chỗ này chỗ kia, để xoa bóp cho bà, Úc Ninh thậm chí còn đến một tiệm massage trong thị trấn để học nghề, nói chung kỹ thuật không tệ.

Sức lực của cậu không tính là nhỏ, nhưng khi áp lên bả vai, cường độ không nhẹ cũng không nặng quá.

Chỉ là khi tay cậu chạm vào vai Lục Quyện, cậu cảm thấy cơ thể Lục Quyện lập tức căng thẳng, ngay cả cơ bắp cũng cứng lại.

Điều này khiến Úc Ninh có hơi khó trổ tài.

Cậu chỉ có thể đấm nhẹ vào vai trái Lục Quyện, "Anh Lục Quyện đừng căng thẳng, cứ coi em như bác sĩ vật lý trị liệu của đội anh là được."

Lục Quyện im lặng một lát, "Lúc bác sĩ vật lý trị liệu xoa bóp, tôi nằm sấp."

Giọng hắn trầm hơn trước một chút, như thể đang nhẫn nhịn điều gì.

Nhưng Úc Ninh không nghe ra ẩn ý, chỉ mỉm cười không nói nên lời.

Bọn họ đang ở trên xe buýt, bóp vai như thế này đã đủ thu hút sự chú ý của người khác rồi, lấy đâu ra chỗ cho hắn nằm đây.

"Anh... chịu khó nhé?" Úc Ninh thử thăm dò.

Lục Quyện vẫn cứ căng thẳng như cũ.

Nhất là khi hai tay Úc Ninh đặt lên hai vai hắn, cho dù cách qua bộ quần áo không quá mỏng, hắn dường như có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay đối phương.

Cực kì nóng.

Rõ ràng là bàn tay của một nam sinh, lực tay khá mạnh, nhưng Lục Quyện lại cảm thấy nhẹ nhàng như không còn chút sức lực nào, chỉ khẽ vuốt ve bả vai hắn.

Lục Quyện mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa xe, "Không thể, về nhà làm tiếp."

Úc Ninh: "... À."

Chắc chắn Lục Quyện không thể chịu được việc mọi người nhìn sắc mặt của bọn họ như thể đang xem một vở kịch.

Mà như vậy Úc Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cậu chạm vào tóc mình, cố gắng che đi đôi tai nóng bỏng của mình.

Xương của mình tuy cứng nhưng sao lại có cảm giác không cứng bằng vai Lục Quyện nhỉ?

Úc Ninh âu sầu thở dài.

Lục Quyện không hổ là tuyển thủ được fans nữ yêu thích nhất trong làng thể thao điện tử, nghe nói hắn còn có cơ bụng tám múi.

Bả vai của Lục Quyện... sờ vào rất thích

Úc Ninh xoa xoa vành tai mình, thành thật suy nghĩ.

Khi Úc Ninh buông tay ra, Lục Quyện không lập tức quay người lại, vẻ mặt lạnh tanh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mấy phút sau, hắn mới chậm rãi quay sang, áp vành tai phải nóng hổi của mình xuống dưới hõm cổ.

Nhắm mắt lại dưỡng thần.

Bởi vì đã báo trước nên bà ngoại đã chờ hai người ở đầu hẻm từ sớm.

Trời còn chưa tối, mới hơn bốn giờ chiều, trên đường vẫn còn nhiều người qua lại.

Trong cái thị trấn nhỏ này, hầu như nhà nào cũng quen mặt nhau, nhìn thấy bà ngoại Úc Ninh đứng ở đó, có người còn hỏi bà Ninh Ninh về đấy à.

Bà ngoại cười hiền: "Đúng vậy, không phải một mình Ninh Ninh đâu nhé, thằng bé còn dẫn cả người yêu về."

Không bao lâu, trên dưới thị trấn đều biết tin tức Ninh Ninh đưa người yêu về ra mắt bà ngoại.

Úc Ninh vừa xuống xe đã nhìn thấy đầu hẻm có rất nhiều người đứng.

Đều là bạn bè của bà ngoại, bà ngoại mỉm cười đứng giữa họ, nhìn về hướng xe buýt.

Dường như đã nhìn thấy cậu.

Hai mắt bà sáng lên.

Úc Ninh dừng lại tại chỗ, bối rối quay sang nhìn Lục Quyện.

Nếu để cho Lục Quyện biết hơn nửa thị trấn đến vây xem hắn, có khi nào mình sẽ chết không toàn thây không?

Mà Lục Quyện xuống xe sau cậu, thấy cậu đứng bất động tại chỗ, khẽ cau mày, "Làm sao vậy?"

Úc Ninh há miệng, không biết nên giải thích thế nào.

Dường như Lục Quyện cũng cảm giác được, nhìn về phía bà ngoại đang bước đến gần họ.

Gần như vô thức nắm lấy tay Úc Ninh, như cái cách hắn đã luyện tập trong lòng vô số lần.

____^_^____

Editor: Trời ơi bắt đầu từ chương này đổ đi là không có chương nào dưới 4k chữ 🥲 Riêng chương này 6k5

Tác giả hết đặt tên chương rùi, mình tự đặt nên có dở quá thì thông cảm hiuhiu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play