*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dưới ánh mắt cạn lời của Úc Ninh, Tống Triệu cuối cùng cũng ngộ ra.
Máy mát xa this khác máy mát xa that.
Nhưng vẻ mặt Tống Triệu vẫn u oán, "Mày định mua máy mát xa cho anh nhà à?"
"Tuy mày muốn tặng cho ảnh, nhưng mua một cái cho mình cũng không sao cả, tao gửi hết cả hai link cho mày."
Úc Ninh trầm mặc chốc lát, vừa sap chép link vừa nhấc mắt nhìn cậu ta, một lúc sau bình tĩnh đưa ra đề nghị, "Tống Triệu, tao cho mày tiền, mày phắn ra khách sạn mà ngủ."
Tống Triệu lập tức biến sắc, chạy ù vào nhà bếp.
Úc Ninh lười quan tâm đến cậu ta.
Cậu mở đường link Tống Triệu gửi cho mình, xem phần bình luận, đánh giá có vẻ khá ổn.
Sau đó lại nhắn hỏi nhân viên chăm sóc khách hàng, mãi đến tận khi Tống Triệu ăn xong đi từ phòng bếp ra, cậu vẫn bận bịu suy xét.
Cũng may nhân viên ở cửa hàng này rất kiên nhẫn.
Khi Úc Ninh chắc chắn dù máy hơi khó dùng nhưng sẽ không làm ảnh hưởng đến cổ tay, cậu tìm thấy địa chỉ căn cứ chiến đội TVT trên mạng, rồi đặt hàng.
Loại máy mát xa này rất mắc tiền.
Ngốn mất nửa tháng lương vừa ting ting vào tài khoản của Úc Ninh, nếu không phải Lục Quyện đập nhiều quà cho cậu, có lẽ một đồng ăn cơm cũng không còn.
Tống Triệu cắn dưa chuột muối, tặc lưỡi, "Mua có cái máy mát xa mà nghiêm túc ghê, vậy mà còn không chịu thừa nhận gian gian díu díu mập mờ."
Úc Ninh đứng lên nhìn cậu chàng, "Tay của game thủ chuyên nghiệp rất quan trọng, mấy thứ này phải chọn cái tốt nhất."
Lúc nói chuyện, cậu hơi nhíu mày lại, nhưng không nói gì nữa.
Mặc dù biết game thủ chuyên nghiệp cũng có lúc phải giải nghệ, nhưng nghĩ đến đây, Úc Ninh bỗng thấy không thoải mái.
Cậu cảm thấy Lục Quyện trời sinh thích hợp với thi đấu chuyên nghiệp.
Hắn tỏa sáng rực rỡ trên sàn đấu thể thao điện tử.
Tống Triệu "ồ" lên, lại nhỏ giọng nói, "Còn không phải sau này cũng cho mày dùng."
Tất nhiên Úc Ninh không nghe thấy những lời này.
Ngày hôm sau, Úc Ninh và Tống Triệu ra sân bay đón Khương Hạo.
Ba người cùng nhau đi ăn bữa trưa.
Lúc ăn cơm, Khương Hạo bỗng nhắc đến chuyện của Chu Quyết, "Kể cũng lạ, Úc Ninh, sao mày thuê được luật sư của công ty luật Chính Dung thế?" Chính Dung là đối tác pháp lý với chiến đội TVT.
Tống Triệu nóng lòng muốn nhiều chuyện, nhưng cậu không thể vạch trần xu hướng tính dục của Úc Ninh trước mặt Khương Hạo, chỉ có thể vội vàng trả lời: "Bởi vì Purin có người chống lưng!"
"Cái này tao biết nhiều hơn mày!"
Nói xong, cậu chàng nghẹn đến khó chịu, nháy mắt với Úc Ninh.
Úc Ninh giả vờ như không phát hiện ra.
Khương Hạo nghe xong, rất khinh thường nhe răng với Tống Triệu.
Tống Triệu lập tức không phục, "Làm sao! Tao biết nhiều hơn mày đó!"
Thấy hai người lại muốn làm ầm ĩ lên.
Mí mắt Úc Ninh giựt giựt, "Không có chống lưng, đừng nghe nó nói bậy."
Cậu suy nghĩ một chút, giọng nói ngập ngừng, "Có lẽ vì công ty họ lấy giúp người làm niềm vui."
Khương Hạo đang muốn cãi nhau: "..."
Cậu ta cũng hiểu Úc Ninh không muốn nhiều lời, thức thời không hỏi nữa.
Chủ đề này xem như bị quên lãng.
Trước khi tách ra, Khương Hạo đưa vé vào cửa cho Úc Ninh, còn âm mưu lừa Tống Triệu về kí túc xá với cậu ta.
Tống Triệu gắt gao víu lấy cánh tay Úc Ninh, "Tao không đi! Ký túc xá vừa không có máy điều hòa vừa không có Purin nấu cơm!"
Úc Ninh đẩy tay cậu ra, "Mày đừng có lôi kéo tao, tối nay nhốt mày ngoài cửa."
Tống Triệu lập tức ngậm miệng.
Vẻ mặt Khương Hạo như cười trên sự đau khổ của người khác.
Trận đấu bắt đầu vào hai ngày sau.
Úc Ninh sớm đã gọi cho Dịch Kim chọn một chỗ gặp mặt.
Vào ngay thi đấu, Úc Ninh ra ngoài trước bữa trưa.
Cậu hẹn Dịch Kim ở quảng trường bên cạnh hội trường thi đấu, Úc Ninh vừa xuống xe buýt đã thấy Dịch Kim đứng ở trạm, không chơi điện thoại, ánh mắt sáng rỡ nhìn dòng xe qua lại.
Dịch Kim lớn lên rất giống Dịch Thao, không như Úc Ninh, chủ yếu thừa hưởng gen của mẹ.
Cho dù mới 17 tuổi, vóc dáng Dịch Kim đã rất cao lớn, ít nhất là cao hơn Úc Ninh, ngũ quan rõ nét hơn Dịch Thao một chút, đi ra ngoài, người khác còn tưởng Dịch Kim mới là người lớn tuổi hơn.
"Anh! Em ở đây!" Vừa nhìn thấy Úc Ninh, Dịch Kim lập tức nhảy cẫng lên, không thích hợp với hình tượng cao lớn của cậu nhóc một chút nào.
Úc Ninh đã tập mãi thành quen, thấy khuôn mặt phơi mắng của em trai, đưa giấy cho cậu, "Sao lại đứng nắng thế?"
Bởi vì Dịch Kim có thể đến hiện trường xem trận đấu nên hôm nay cậu nhóc rất phấn khích, thậm chí giọng điệu của cậu cũng trở nên hào hứng hơn: "Em muốn sớm được gặp anh!"
Úc Ninh khẽ gật đầu, cũng không đáp lại.
Trận đấu bắt đầu lúc hai giờ chiều, Úc Ninh tranh thủ dẫn Dịch Kim đến một quán thịt nướng gần đấy ăn trưa.
"Anh, người bạn lần trước em kể cho anh muốn giới thiệu em tham gia trại huấn luyện thanh thiếu niên ấy, hôm nay đội của họ cũng sẽ thi đấu!" Dịch Kim vừa nhai thịt nướng vừa nói luôn mồm.
Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi nhắc đến thứ mình yêu quý, ánh mắt phát ra ánh sáng.
Úc Ninh không ngắt lời cậu, lẳng lặng vừa nướng thịt vừa nghe cậu nhóc nói, ngay cả biểu cảm cũng không thay đổi.
Rốt cục chờ khi Dịch Kim nói đến miệng lưỡi khô khan, cậu nhóc nuốt một miếng thịt, nhìn xung quanh tìm đồ uống, Úc Ninh cong khóe môi, "Sắp đi học rồi ha?"
Dịch Kim: "Hở? Ừm."
Úc Ninh rũ mắt xuống, khuôn mặt cậu có tính lừa gạt, cho dù làm mặt lạnh cũng không khiến người khác sợ sệt, trái lại còn có chút thuần khiết.
Cậu mỉm cười, gắp một miếng thịt nướng cho Dịch Kim, "Làm bài tập xong chưa?" Nói rồi cậu lôi một tập sách từ trong balo.
Dịch Kim vừa nghe đến bài tập liền đau đầu, chỉ có thể ấp úng, "Chưa chưa, sắp xong rồi ạ, mấy hôm nay em chơi game."
Tuy Úc Ninh không đồng tình để cậu nhóc lãng phí việc học, nhưng Úc Ninh cũng chưa từng nói điêu với cậu em trai cùng cha khác mẹ này.
Úc Ninh rũ mắt xuống, cười nói, "Đây là tập Ngô San mới nhất đó, em lo mà làm xong cho anh."
Trước khi Dịch Kim kịp xụ mặt xuống, cậu đã nói trước: "Dịch Kim, đánh chuyên nghiệp không có đường lui, sau này em phải ưu tú hơn nữa."
"Thoát khỏi Dịch Thao, em còn phải chăm sóc mẹ em."
Dịch Kim vốn muốn phản bác, bỗng nghẹn ở yết hầu.
Giống với Úc Ninh, mẹ chính là điểm yếu của cậu nhóc.
Suốt nửa sau bữa ăn, Dịch Kim rất im lặng.
Úc Ninh biết mình đột nhiên gợi đề tài này sẽ khiến cậu nhóc thất vọng, nhưng Dịch Kim tin tưởng cậu đến vậy, cậu không muốn Dịch Kim từ bỏ tương lai để theo đuổi mộng tưởng của mình.
Cuộc sống này không chỉ có giấc mơ, chưa kể cảm giác theo đuổi giấc mơ Dịch Kim đã từng trải nghiệm hai năm trước rồi.
Dù cậu là anh trai của thằng bé, nhưng giữa hai người lúc nào cũng tồn tại một Dịch Thao, cậu không thể ở cạnh Dịch Kim cả đời được.
Càng không muốn Dịch Kim phải hối tiếc về sau.
Nhưng Dịch Kim là một người dễ tiêu hóa nỗi buồn.
Sau khi ăn hết thịt nướng, cậu nhóc lại hớn hở như trước.
Trận đấu chưa bắt đầu, trước cửa lớn hội trường đã tập trung không ít người.
Tuy chiến đội TVT không cần tham gia vòng loại, nhưng trên màn hình điện tử ở lối vào hội trường vẫn chiếu video tuyên truyền của chiến đội TVT.
Úc Ninh ngẩng đầu nhìn, vừa vặn bắt gặp vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Quyện nhìn ống kính.
Có vẻ bối cảnh của đoạn video tuyên truyền là căn cứ TVT.
TVT không hổ là chiến đội nhà giàu, chỉ riêng phòng huấn luyện thôi đã rộng mênh mông, Lục Quyện ngồi trên ghế chơi game, một tay cầm micro, khuỷu tay chống lên tay vịn ghế, không kéo khóa đồng phục, trông vừa lười biếng vừa khó gần.
Không biết sao, Úc Ninh bỗng nhớ lại lúc Lục Quyện gọi tên cậu.
"Anh! Quyện Thần!" Dịch Kim đột nhiên reo lên, kéo Úc Ninh ra khỏi dòng suy nghĩ.
"Quyện Thần thật sự rất lợi hại! Anh xem trận vô địch thế giới của anh ấy chưa! Thật sự rất mạnh luôn! TVT cũng đáng gờm nữa..." Dịch Kim vô cùng thần tượng Lục Quyện.
Nếu không lúc trước đã không tìm cách tham gia huấn luyện trẻ của TVT.
Úc Ninh im lặng một chốc, "Vào thôi."
Dịch Kim không chú ý đến khoảng lặng vi diệu trong lời nói của cậu, "À" lên một tiếng.
Tình cờ ở lối vào có một gian hàng bán goods unoff* của các đội, Dịch Kim bị thu hút bởi chúng nó, nam sinh 1m8 túm lấy áo Úc Ninh, ngăn không cho cậu vào, "Anh ơi, tụi mình mua hai cái băng đô nhé?"
(*) Là hàng do fan làm chứ không phải do công ty bán raNghe vậy, Úc Ninh quay sang nhìn quầy hàng.
Không có nhiều người bu lại gian hàng, vì hầu hết khán giả đều là nam và fans kỹ thuật, chỉ có một ít nữ sinh vây lại xem.
Hơn nữa, ở đấy chủ yếu bán băng đô.
Lại còn là loại có logo phiên bản Q* trên đỉnh đầu.
(*) Đọc giống cute Khóe mắt Úc Ninh giật giật, còn chưa kịp nói gì thì Dịch Kim đã chạy tới lựa chọn.
Úc Ninh không còn cách nào, đành đi theo cậu nhóc.
"Anh, cái này! Băng đô tai hồng!" Dịch Kim cầm hai cái giống nhau như đúc.
Úc Ninh thật sự không hiểu được vì sao một nam sinh đam mê trò chơi điện tử lại thích màu hồng nhạt... Quan trọng hơn là phía trên còn có logo phiên bản Q.
Nhưng cậu không thể phủ nhận sở thích của Dịch Kim.
Suy cho cùng, con người có quyền tự do lựa chọn những gì mình thích.
Nếu Dịch Kim không bưng cái sở thích này ụp lên đầu cậu thì còn tuyệt vời hơn nữa.
Úc Ninh mặt không cảm xúc cài băng đô hồng nhạt vào hội trường, thậm chí theo bản năng mò khẩu trang trong túi áo.
Thất sách rồi.
Ấy thế mà Dịch Kim vẫn vô cùng vui vẻ nhảy nhót trước mặt cậu, hoàn toàn không có chút ngại ngùng vì cái băng đô trên đầu.
Úc Ninh yên lặng nhớ lại mấy đề thi hồi cấp ba, quyết định sẽ bắt Dịch Kim giải cho bằng hết mới thôi.
Vòng loại sẽ diễn ra trong khoảng năm, sáu tiếng.
Úc Ninh chưa từng xem thi đấu trực tiếp, cậu vốn hơi mất tập trung, nhưng khi trận đấu rơi thế giằng co, cậu cũng bắt đầu nhập tâm hơn.
Chỉ là không kiềm chế được mà so sánh thao tác của một số tuyển thủ với Lục Quyện.
Đặc biệt là khi người dẫn chương trình ngẫu hứng nói phong cách của một tuyển thủ nào đó khá giống với Quyện Thần, Úc Ninh lại thầm nghĩ, còn kém rất nhiều.
Dịch Kim thỉnh thoảng lại reo mừng hoan hô, cộng với cái băng đô trên đầu, trông cậu nhóc có vẻ rất phấn khích.
Khi trận đấu kết thúc, sắc trời đã tối.
Dịch Kim có hẹn với người bạn trong trại huấn luyện trẻ ở cửa sau, Úc Ninh cũng không ngăn cản cậu.
Dù sao cũng đã hẹn rồi, không thể để Dịch Kim thất hứa được.
Sau khi đưa Dịch Kim đến cửa sau, Úc Ninh dựa vào bờ tường ở lối đi, một tay nghịch nghịch chiếc băng đô, đợi Dịch Kim quay lại.
Không thể không nói, cảm giác khá tốt.
Bởi vì tàn cuộc, ở cổng trước rất ồn ào, thậm chí từ cửa sau cũng có thể nghe thấy rõ.
Úc Ninh đột nhiên nhớ tới lúc TVT vô địch Global Invitational, khoác quốc kỳ trên người, tiếng reo hò phát ra từ phòng phát sóng trực tiếp gần như xuyên thủng màn hình.
Có lẽ đây chính là sức hút của thể thao điện tử.
Cũng bởi vậy, rất nhiều người coi thể thao điện tử là giấc mơ, một giấc mơ chứa đầy nhiệt huyết sôi trào trên sàn đấu.
Cậu mím môi nở nụ cười, vừa nhét chiếc băng đô vào trong balo, bỗng nghe thấy có tiếng nói ở góc cua.
____^_^____
Chắc là mấy dạng như này nè, mơi ả Jisoo 🫶🏻