15.
Tôi được Tống Ngự Hàn đưa đến nhà bạn của anh, còn anh vẫn ở lại tiếp tục theo dõi.
Tình cờ đăng nhập vào tài khoản Weibo.
Tôi phát hiện có một tài khoản cá nhân không có avatar gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.
Rất nhiều ảnh.
Khuôn mặt nghiêng của Lý Vãn Tinh lúc ngủ, bóng lưng của ba mẹ tôi...
Không nói gì hết.
Lại khiến cho cả người tôi phát lạnh.
Hắn ta đang âm thầm đe dọa tôi.
Nếu tôi không trở về, thì hắn sẽ ra tay với ba mẹ tôi.
Phải làm sao?!
Tôi rơi vào tình cảnh khó cả đôi đường.
Cho dù bọn họ đối xử không tốt với tôi, nhưng vẫn là người sinh ra tôi, nuôi dạy tôi.
Tôi gọi điện thoại tới nhắc nhở bọn họ.
Ba tôi lại nói:
"Lý Hàm Nguyệt, mày đừng ôm bất kỳ ảo tưởng không thực tế nào, chị mày mang thai rồi."
Mang thai?
Tốc độ thật nhanh.
Bọn họ thật sự không biết nguy hiểm đang đến gần.
Tôi đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại.
Quên đi, cứ để cho mọi thứ tự do phát triển đi.
Ít nhất bây giờ tôi vẫn an toàn.
16.
Tôi tưởng rằng chuyện cứ qua đi như vậy.
Cho đến một ngày rạng sáng, điện thoại của tôi như bị người ta đập vỡ.
Mơ màng mở mắt.
Nhìn thấy điện thoại rung lên, tần số cao đến dọa người, suýt nữa thì nhảy cẫng lên.
Tôi lo Tống Ngự Hàn có việc gấp.
Liền bắt máy.
"Alo."
"Lý Hàm Nguyệt, tao muốn đổi lại, tao trả Trầm Tự lại cho mày! Tao muốn đổi lại!"
Chị ta thảm thiết thét chói tai, khiến tôi từ trong cơn buồn ngủ tỉnh lại.
Tôi cau mày: "Chị bị điên à."
"Cũng chẳng phải là đồ ăn nhanh, muốn đổi thì đổi."
Hơn nữa, vốn dĩ tôi chính là "Lý Hàm Nguyệt".
Thật vất vả mới lấy lại cuộc sống này, tại sao phải ngu ngốc dẫm lên vết xe đổ.
"Mày đúng là đồ ích kỷ!"
Chị ta ở bên kia mắng tôi.
Tôi phát hiện có gì đó không đúng, hỏi: "Chị sao thế?"
Chị ta còn chưa kịp nói chuyện, thứ đáp lại tôi chỉ là âm thanh đánh đấm nặng nề cùng với tiếng kêu rên của chị ta.
Một giây kế tiếp, điện thoại rơi xuống mặt đất.
Chất lượng rất tốt.
Tôi còn nghe thấy cả âm thanh bên kia.
Lý Vãn Tinh nhịn đau gào to: "Trầm Tự, anh không thể đánh tôi, tôi đang mang thai đứa con của anh!"
Trả lời chị ta, là giọng nói như ác ma của Trầm Tự cất lên.
"Chỉ là một phôi thai thôi mà."
Mí mắt tôi chợt giật giật, cảm nhận được sự đáng sợ của hắn.
Rốt cuộc Vãn Tinh giẫm phải thuốc nổ gì của Trầm Tự rồi, sao lại bị đánh thảm như vậy?
Chị ta cũng không bình thường, còn có thời gian gọi điện oán trách tôi.
Không bằng gọi cho cảnh sát.
Tôi đang định giúp chị ta báo cảnh sát.
Rất không may, điện thoại đúng lúc hết pin tắt máy.
Tôi xoa mặt, lập tức đi sạc pin rồi gọi điện cho ba mẹ tôi.
Bọn họ vừa nghe đến Lý Vãn Tinh đang bị b.ạ.o h.à.n.h đã lập tức chạy sang bên kia.
Cuộc gọi cuối cùng, tôi gọi cho Tống Ngự Hàn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT