Nhưng thấy mứt quả Tả Tịnh Nghiên bưng trong tay, lời nói nghẹn ở cổ họng, tiết tấu vừa bị loạn, cô ta cũng không biết nên nói tiếp thế nào.Tả Tịnh Nghiên cố ý đưa mứt quả cho Đông Đông ngay trước mặt Lý Ái Mai, còn cười khanh khách hỏi cậu bé: “Đông Đông, thím đã giữ lời rồi đúng không?”Đông Đông thấy nhiều mứt quả như vậy lại trợn to mắt lên, cái đầu nhỏ gật thật mạnh, còn cất giọng non nớt nói: “Giữ lời rồi, thím thật tốt.”Mấy quân tẩu khác đưa mắt nhìn nhau, có phần không dám tin vào mắt mình.

Không ngờ Tả Tịnh Nghiên lại bồi thường mười xâu mứt quả cho Đông Đông thật?Dường như còn không chỉ có mười xâu mứt quả, trong tay cô còn bưng một bát lớn sủi cảo đây, cũng không biết sủi cảo này là để cho ai?Dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Tả Tịnh Nghiên bưng sủi cảo tới trước mặt Khương Tuyết Oánh, mỉm cười nói với cô ấy:“Chị dâu, hôm qua chị kêu Viên Viên mang cho em hai cái bánh bao, cứu vớt cái bụng đói của em, hôm nay em mời chị nếm thử sủi cảo em gói.”“Cũng không biết chị thích nhân sủi cảo nào cho nên em gói cả hai loại nhân bánh, thịt rau cần với thịt cải trắng.

Sủi cảo mới ra lò đó, nhân lúc còn nóng chị ăn luôn đi, hẳn cũng đủ cho ba mẹ con chị.

Đêm nay chị nghỉ một hôm, đừng nấu cơm thêm nữa.”Khương Tuyết Oánh nhìn bát sủi cảo trước mặt mình, bối rối đờ ra.

Trước đây Tả Tịnh Nghiên ăn cơm nhà cô ấy rất nhiều, cô ấy cũng đã quen với việc bị Tả Tịnh Nghiên chiếm hời.Đột nhiên lại được tặng lại nhiều như vậy, Khương Tuyết Oánh lại không biết nên làm thế nào mới phải, trong lòng càng cảm thấy không thể tin nổi.“… Tôi… Cái này… Không cần đâu, không cần…”Nhưng Tả Tịnh Nghiên vẫn đặt cái bát vào trong tay Khương Tuyết Oánh, cười nói:“Chị dâu, đây là lần đầu em làm sủi cảo, chị ăn thử rồi góp ý cho em với, nếu không ngon lần sau em lại sửa đổi.”Giọng nói thân thiết còn mang theo chút nũng nịu, chỉ thoáng cái đã kéo gần khoảng cách của hai người.

Khương Tuyết Oánh cũng không còn mất tự nhiên như trước nữa, cười theo:“Em gói sủi cảo đẹp mắt như vậy, chắc chắn là rất ngon.”Đây cũng không phải lời khách sáo.

Mỗi một cái sủi cảo Tả Tịnh Nghiên gói đều đầy đặn hệt như thỏi vàng, thậm chí còn đẹp mắt hơn cả mấy viên sủi cảo quán cơm gói ra.Ngay cả bản thân cô ấy cũng không thể gói được sủi cảo đẹp mắt như vậy.Lúc Tả Tịnh Nghiên nói chuyện với Khương Tuyết Oánh cứ cười mãi, nhưng khi xoay mặt nhìn về phía Lý Ái Mai, sắc mặt cô lại đóng thành băng, không khách khí trào phúng cô ta:“Chị dâu, không thể thấy cảnh tôi mất mặt, chắc chị khó chịu lắm đúng không?”Bị Tả Tịnh Nghiên lột trần tâm tư u ám ngay trước mặt mọi người, mặt Lý Ái Mai hơi mất tự nhiên, giọng nói cũng cứng đờ: “Ai muốn thấy cô mất mặt?”Hôm nay tác chiến bất lợi, hôm nào khác lại tìm cơ hội.

Lý Ái Mai muốn chạy nhưng Tả Tịnh Nghiên lại không bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy.Cô vươn tay cản đường cô ta, nhìn cô ta với ánh mắt sâu xa: “Chị dâu khoan hãy đi đã, tôi còn chưa nói ra suy nghĩ của mình đâu!”Lý Ái Mai thấy ánh mắt sắc bén của Tả Tịnh Nghiên, không khỏi hoảng hốt, cảm thấy đối phương đang muốn nói lời gì gây bất lợi cho mình, lại càng muốn rời đi hơn.“Tôi không có thời gian nhàn rỗi như vậy.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play