“Không cần, chị lấy việc giúp người làm niềm vui, chưa bao giờ cần hồi báo.”Tần Thục Phân cũng không quay đầu lại phất phất tay, người như cơn gió bay đi mất.Tả Tịnh Nghiên mỉm cười lắc đầu.
Vẫn còn nhiều thời gian, muốn cảm ơn cũng không ngại một hai ngày như vậy.Mua đủ đồ rồi cô mới phát hiện bụng mình đói tới reo vang.
Nhìn thời gian, đã một giờ rưỡi chiều, Tả Tịnh Nghiên dứt khoát không tới quán cơm ăn cơm mà mua ít lương khô ăn trên đường về là được.Khi đi ngang qua một cửa tiệm trên đường về, cô thấy họ bán bánh quai chèo mới chiên xong.
Mùi thơm kia chui thẳng vào trong mũi cô.Không phiếu lương thực thì hai hào một bánh, có phiếu thì một hào một bánh.
Tả Tịnh Nghiên lại cảm thán giá hàng quá rẻ mạt, cô mua hai cái bánh tốn hai hào, trong túi còn thừa lại mười bốn đồng.Ăn hết bánh quai chèo khô ứng, cô lại mua một bình nước có ga, nước có ga đã được ướp lạnh uống ngon cực kỳ, mát mẻ xuống tận cổ họng, lại ăn thêm hai cái bánh quai chèo nữa là đủ no căng.Ăn uống đủ đầy rồi cô lại tới trạm xe buýt đứng chờ xe.
Chỉ một hào tiền xe mà thôi, khi đi từ trong nhà tới cô không biết mình có thể bán tóc được hay không, nhưng hiện tại có tiền rồi, không cần tiết kiệm chút tiền ấy.Xe buýt này chạy rất chậm, lắc lư qua lại.
Vào giờ này chẳng có mấy người trên xe, không chật chội chen lấn chút nào, còn có gió thổi từ cửa sổ vô rất thoải mái.
Tả Tịnh Nghiên ngồi trên xe mà ngủ thiếp đi.Chừng một giờ sau xe tới trạm, nhân viên tới gọi cô dậy.
Tả Tịnh Nghiên đeo cái sọt lớn xuống xe.
Vào giờ này, người đi làm đã đi làm, người đi học cũng tới trường rồi, trong đại viện rất yên tĩnh.Tả Tịnh Nghiên vừa về tới nhà đã bắt đầu bận bịu lên, cô nhào bột, làm nhân sủi cảo rồi lại bắt đầu xiên quả táo gai, ngao nước đường làm mứt quả cho Đông Đông.Cô không có kinh nghiệm gì, nhưng khi xem Tiktil đã từng thấy được cách người ta ngao nước đường, dính mứt quả như thế nào.Tả Tịnh Nghiên làm từng bước từng bước theo giáo trình trên Tiktok, chừng nửa giờ sau, mười xiên mứt táo gai đỏ thẫm đã được làm xong.Chuẩn bị xong mứt quả, Tả Tịnh Nghiên lại bắt đầu làm sủi cảo.
Cô làm hai loại nhân bánh, thịt rau cần và thịt cải trắng, đã tặng không thể chỉ tặng vài cái bủn xỉn được.Cô gói hết hơn năm mươi cái, hẳn đã đủ cho ba mẹ con cô ấy ăn một bữa.Nấu sủi cảo xong cũng vừa đúng giờ, Tả Tịnh Nghiên hai tay hai thứ, một tay bưng bát sủi cảo đầy nhóc, một tay bưng đĩa mứt quả cũng đầy nhóc giống vậy, đi về phía nhà Khương Tuyết Oánh.Hai nhà cách nhau cũng không xa lắm, chỉ chừng năm nhà, Tả Tịnh Nghiên vừa ra cửa đã thấy có một đống người đang tụ tập ngoài cửa nhà Khương Tuyết Oánh, cầm đầu chính là Lý Ái Mai mới làm khó mình lúc sáng.“Khương Tuyết Oánh, nếu cô ta không bồi thường mứt quả cho con trai chị, chúng tôi sẽ đứng ra làm chứng cho chị, kiện cô ta tới chỗ thủ trưởng đi.”“Mọi người nói có đúng không? Có thù báo thù, có oán báo oán, Tả Tịnh Nghiên chạy tới nhà mấy người ăn chực còn mắng chửi mấy người, tôi thấy đại viện không thể giữ lại con sâu làm rầu nồi canh như vậy.”Lý Ái Mai một tay chống nạnh, một tay giơ lên cao cao, cố ý kích động mọi người.Buổi sáng cô ta chịu nhiều thua thiệt từ chỗ Tả Tịnh Nghiên như vậy, nhịn tức cả một ngày, buổi tối lúc tan làm về, ngồi trên xe buýt cô ta đã bắt đầu cổ động mọi người đi kiện Tả Tịnh Nghiên, nhất định phải khiến Tả Tịnh Nghiên xấu mặt..