Thiếu niên cảm xúc mất khống chế mà ôm đầu, sắc mặt đau khổ thở hổn hển, rất nhanh liền hôn mê bất tỉnh.

“A Từ!”

Tạ Ngôn Dụ lập tức chạy tới đỡ lấy Tô Từ đang ngã xuống mặt đất, tức giận nhìn Quân Cửu, “Tiểu thư, cô vì cái gì lại nói như vậy?”

Quân Cửu hờ hững nhún vai, ngữ khí thản nhiên: “Tôi chỉ là nói sự thật mà thôi!"

Tạ Ngôn Dụ thấy vậy, không có thời gian để tranh cãi với Quân Cửu, ôm Tô Từ chạy ra khỏi phòng cấp cứu.

Ngày hôm sau, mưa rào qua đi, trời quang mây tạnh.

Trên giường bệnh, thiếu niên tái nhợt gầy gò lông mi thật dài khẽ run, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

Thiếu niên có đôi mắt sao màu hổ phách trong suốt, chẳng qua lúc này đôi mắt sao chỉ còn trống rỗng cùng cô đơn, làm cho người ta nhìn thấy tự dưng đau lòng.

[Đinh! Giá trị năng hạch của thế giới sụp đổ +50! Giá trị tan vỡ hiện tại là 80! Xin ký chủ cẩn thận che chở]

[A..a..a! ký chủ, Ngươi đang làm gì vậy hả?]

Quân Cửu vừa đi tới cửa phòng bệnh, dừng một chút, sau đó mở cửa đi vào.

“Dù sao nam phản diện sớm muộn gì cũng sẽ biết, ta chỉ là nói hơi sớm mà thôi.”

[Nhưng...] Cục bột trắng vẫn là không đành lòng.

“Cái gì mà nhưng với chả nhưng, ngươi phải biết thế giới này vốn dĩ tàn khốc, quá mức đơn thuần cũng không phải chuyện tốt!”

Quân Cửu nói ra lời này ánh mắt phượng thâm thúy, tuy rằng đang cười, nhưng lại vô cớ làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm.

Không biết vì sao, cục bột trắng không nói nữa.

Nghe được tiếng động ở cửa, Tô Từ quay đầu, thấy thấy người đến là Quân Cửu, trong đôi mắt vốn đã chết lặng của anh có chút dao động.

Nhưng rất nhanh lại nghĩ đến cái gì, Tô Từ quay đầu không nhìn nữa.

“Cậu tức giận?” Quân Cửu nhướng mày hỏi.

“Cô tới làm gì?" Giọng thiếu niên có chút khàn khàn.

“Đến thăm cậu.” Dù sao cũng là năng hạch của thế giới.

Quân Cửu kéo chiếc ghế trước giường ngồi xuống, tươi cười dịu dàng.

"A! Thăm tôi? Cô tới xem tôi chết chưa ư?"

Tô Từ quay đầu ánh mắt lạnh lùng nhìn Quân Cửu, hiển nhiên là không tin.

Tuy Tô Từ biết mọi chuyện không liên quan gì đến người trước mặt, nhưng vẫn nhịn không được giận chó đánh mèo.

"Sao lại nói vậy? Tôi không muốn cậu xảy ra chuyện gì đâu."

Quân Cửu tươi cười dịu dàng, như thể mang theo ôn nhu. Nhưng cẩn thận nhìn lại, liền sẽ phát hiện đáy mắt đối phương lộ ra lạnh lùng, mang theo một chút không để ý.

“Cô, cô nói cái gì?”

Tô Từ bởi vì quá mức kinh ngạc, ngữ khí có chút lắp bắp, trong lòng lại không khỏi dâng lên một tia chờ mong.

Quân Cửu nhướng mày, cân nhắc lời mới nói một chút, không có gì sai liền lặp lại lần nữa.

"Tôi nói, tôi không muốn cậu xảy ra chuyện gì!"

[Đinh! Giá trị năng hạch của thế giới -20! Giá trị tan vỡ hiện tại là 60! ]

Quân Cửu:???

Ừ? Xảy ra chuyện gì?

Tô Từ hàng mi dài khẽ run, nhịn không được nắm chặt chăn trong tay, lại hỏi: "Cô thật sự muốn như vậy ư?"

Quân Cửu cười gật đầu, "Tất nhiên!"

Ai bảo ngươi là năng hạch thế giới!!

Sau khi được xác nhận, trái tim Tô Từ đập lỡ một nhịp, đột nhiên không biết nên nói gì.

“Cái kia, tôi tên là Tô Từ, còn không biết tên của cô?”

Tô Từ cụp mắt, không dám nhìn thẳng vào Quân Cửu, nhưng rõ ràng thái độ so với trước tốt hơn nhiều.

“Quân Cửu, Ninh Quân Cửu!”

“Vậy...Tôi có thể gọi cô là chị A Cửu được không?” Thiếu niên ngữ khí có chút do dự.

“Tùy cậu.” Quân Cửu không thèm để ý.

“Được, chị A Cửu!”

Thiếu niên cười híp mắt, bộ dáng thực đẹp, “ Chị A Cửu cũng có thể gọi em là A Từ ~”

Quân Cửu không tỏ ra ý kiến, không có nói tiếp.

Tô Từ thấy thế, trợn tròn đôi mắt đầy sao, đột nhiên nói: “Chị A Cửu, em muốn ăn táo, chị gọt cho em được không?” 

Muốn ta gọt táo?

Nam phản diện đang nằm mơ à?

"Tôi..."

Quân Cửu vừa muốn mở miệng từ chối, cục bột trắng liền nhào tới, [Im ngay!!]

[Ký chủ, không lẽ ngươi lại nhẫn tâm từ chối? Nam phản diện đã quá đáng thương rồi, ngươi không có chút cảm thông nào sao?]

Cục bột trắng cay đắng trách móc Quân Cửu.

Quân Cửu không hiểu, chuyện này thì có liên quan gì?

"Ta chỉ là..."

[Im miệng, ta không nghe, ta không nghe, dù sao kí chủ cũng không được làm như vậy!]

Cục bột trắng bắt đầu la lối khóc lóc lăn lộn, giống như ngươi mà nói lại lần nữa, ta sẽ khóc đến kinh thiên động địa.

Quân Cửu khóe miệng giật giật.

Kệ đi, cũng chỉ là một quả táo!

Quân Cửu vội vàng gọt táo đưa cho nam phản diện, lại không nghĩ đến đối phương ghét bỏ quay đầu, không nhận.

Tô Từ phồng má, cố ý nói: “Chị A Cửu, chị gọt không đẹp mắt chút nào, em muốn ăn táo hình con thỏ.” 

Nụ cười Quân Cửu hơi cứng lại, tay lập tức ngứa ngáy.

"Chị sao thế? Chị A Cửu không muốn gọt táo cho em sao?"

Tô Từ cụp mắt, ngữ khí có chút buồn bã, " Chị A Cửu vừa rồi không phải nói chị không muốn em xảy ra chuyện gì ư? Chẳng lẽ đều là gạt em!"

Hai chuyện này liên quan đến nhau à?

Quân Cửu duy trì nụ cười... Cái quỷ!!

Đang lúc Quân Cửu định bỏ cuộc, Tô Từ thở dài: “Trước kia mẹ em thường gọt táo như thế này, bà là người dịu dàng nhất trên đời, lúc đó em còn cảm thấy thật trẻ con, lại không nghĩ..."

Nói tới đây, Tô Từ ngừng nói, ngẩng đầu nhìn Quân Cửu, trong mắt lấp lánh ánh sao.

Thiếu niên rõ ràng đang mỉm cười, lại lộ ra vẻ bi thương không thể giải thích.

Quân Cửu không nói nên lời.

Cục bột trắng trong lòng có chút vui mừng, thầm nghĩ ký chủ rốt cục cũng có chút đồng tình.

Thế nhưng...

"Cho nên, nam phản diện đây là đang xem ta trở thành mẹ hắn?"

[...] Ngươi đang tổng kết cái quái quỷ gì vậy hả?

Haz thôi được rồi, dù sao đối phương cũng là con trai mình.

Quân Cửu nhìn nam phản diện bằng ánh mắt "yêu thương", sau đó nụ cười ôn hoà nhẹ nhàng gọt quả táo thành hình con thỏ.

Tô Từ bị nhìn đến thân thể cứng đờ, cảm giác giống như có gì không đúng??

Tô Từ nhận quả táo dưới ánh mắt hài lòng của Quân Cửu, cẩn thận cắn một ngụm.

Một bên ăn, Tô Từ còn một bên lén lút nhìn Quân Cửu.

Nhìn đối phương tươi cười, Tô Từ ngập ngừng cầm lấy một miếng táo đưa cho.

Ánh mắt Quân Cửu càng trở nên "nhân hậu" hơn.

“Cục bột trắng, ngươi xem nam phản diện thật hiếu thuận!”

[…] Đó là bởi vì bị ngươi doạ sợ!!

Đúng lúc này Tạ Ngôn Dụ quay lại, Tô Từ thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Ngôn Dụ nhìn thấy Quân Cửu, đột nhiên sửng sốt, ánh mắt mang theo hồi ức, như thể đang nhìn xuyên thấu qua Quân Cửu để nhìn người khác.

Đôi mắt Quân Cửu chợt lóe.

Tạ Ngôn Dụ do dự một lúc vẫn lớn tiếng hỏi: "Tiểu thư, tối hôm qua cảm ơn cô rất nhiều, tôi tên Tạ Ngôn Dụ, xin phép được hỏi tên tuổi của cô được chứ?" 

Quân Cửu mỉm cười ôn hoà gật đầu: "Đương nhiên, Quân Cửu, 25 tuổi."

Tô Từ sửng sốt, tuy có chút khó hiểu tại sao chị A Cửu không nói ra họ của mình, nhưng cũng không nhiều lời. 

“25, sao lại là 25?!” Tạ Ngôn Dụ không khỏi nhíu mày suy tư.

"A? Chẳng lẽ là 15?" Quân Cửu nhướng mày hỏi.

Tạ Ngôn Dụ sửng sốt một chút, lập tức truy vấn: "Không sai, chính là 15, Quân tiểu thư, làm sao cô biết được?"

Quân Cửu thần sắc không thay đổi, ngữ khí bình tĩnh: "Thật tình cờ, mấy ngày trước tôi ở cô nhi viện gặp được một cô bé nhìn rất giống tôi, hơn nữa còn mới 15 tuổi"

"Cô nhi viện? Cô nhi viện nào?" Tạ Ngôn Dụ có chút mất bình tĩnh, giọng điệu kích động.

Quân Cửu nhướng mày, trực tiếp cho đối phương địa chỉ cô nhi viện, nơi nguyên chủ ở.

Tạ Ngôn Dụ lập tức ngồi không yên, đứng dậy nói lời từ biệt: "Thật xin lỗi, Quân tiểu thư, tôi có việc phải làm, xin lỗi không tiếp được" 

Tạ Ngôn Dụ lại nhìn Tô Từ, " A Từ, chú có việc phải làm, chú đi trước, lát nữa chú sẽ sắp xếp người đưa cháu về."

Tô Từ ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi thêm câu nào. Tạ Ngôn Dụ liền rời đi.

-----

Buổi tối, ngoài trời lại bắt đầu mưa.

Quân Cửu không chút nào xấu hổ, thản nhiên đi theo nam phản diện về nhà.

Vẫn là căn biệt thự như trước, đây là nơi mẹ Tô thường ở, nam phản diện khăng khăng muốn quay lại đây, Tạ Ngôn Dụ không ép được.

Về đến nhà, Quân Cửu chọn một gian phòng cho khách, vừa lúc định tắm rửa xong muốn nghỉ ngơi, cửa vang lên.

Quân Cửu mở cửa, nhìn thấy nam phản diện mặc bộ đồ ngủ con thỏ đang ôm gối.

Chưa kể, còn... khá dễ thương!

"Có việc?" Quân Cửu khoanh tay trước ngực, dựa vào khung cửa.

"Cái kia... Chị A Cửu, em..."

Tô Từ cắn môi, có chút ngượng ngùng.

Quân Cửu nghĩ đến tình huống lần đầu tiên gặp phải nam phản diện, ngập ngừng hỏi: “Cậu là muốn cùng tôi ngủ chung?”

Thiếu niên không nói lời nào, tựa hồ có chút xấu hổ cúi đầu.

[Oa, ký chủ, nhanh lên, một phát hạ gục hắn! Lúc này đừng có hèn nhát, mau mau làm đi!]

Cục bột trắng phấn khích cọng lông nổ tung, rất giống một con cá nóc phồng lên.

Gân trên trán Quân Cửu giật giật, mặc kệ cục bột trắng đang co giật, nhìn nam phản diện đáng thương trước mặt với nụ cười dịu dàng.

Tô Tư cảm thấy có hy vọng, hai mắt không khỏi sáng ngời.

Không nghĩ đến...

"Không!"

Nghe được đối phương cự tuyệt, Tô Từ mím môi, trong mắt ánh sáng tối sầm lại.

[...]

Trên người cục bột trắng ánh sáng cũng tối sầm theo.

Quân Cửu dựa vào khung cửa, không dao động nhìn nam phản diện rời đi từng bước, ánh mắt đáng thương, thật giống một con thỏ cụp tai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play