Ngu Duy Sanh nhìn chằm chằm vào hàng chữ kia tận mấy giây.
Tách chữ ra thì hiểu, mà sao ghép lại thì lại lạ lẫm khiến anh nhất thời không hiểu mô tê gì. Anh do dự một lúc rồi ngẩng đầu nhìn về phía Sầm Tinh.
Sầm Tinh hơi cúi đầu, mặt đỏ ửng lên. Cảm nhận được ánh mắt của Ngu Duy Sanh thì cẩn thận từng li từng tí nhìn lại, nhưng lúc hai người chạm mắt nhau thì cậu lại quay đầu né ngay lập tức.
"Em..." Ngu Duy Sanh muốn nói lại thôi.
Sầm Tinh vẫn cụp mắt xuống, đột ngột đưa bút sang. Cậu nghiêng người bôi bôi xóa xóa lên sổ, hai chữ "ngài" trên giấy nhanh chóng được sửa thành "anh".
Ngu Duy Sanh bó tay luôn: "Ý anh không phải thế."
Sầm Tinh cũng không biết hiểu theo cái nghĩa nào, cuối cùng lấy hết can đảm nhìn anh, còn cười với anh nữa.
Khách quan mà nói, Sầm Tinh là một cậu bé vừa dễ chịu vừa ưa nhìn. Khuôn mặt nho nhỏ, mũi miệng gì cũng thanh tú, chỉ có đôi mắt là to, khi cười khóe mắt hơi cong xuống, mềm mại lại đáng yêu.
Nhưng này cũng chưa đủ để khiến Ngu Duy Sanh xem nhẹ vấn đề mấu chốt. Anh gõ nhẹ đầu ngón tay lên hai chữ "kết hôn" rồi vẽ một vòng tròn: "Đây là gì?"
Sầm Tinh cúi đầu xuống, đưa mu bàn tay lên xoa xoa hai gò má đã đỏ bừng, dáng vẻ thẹn thùng.
Sầm Tinh nhanh chóng lắc đầu, vươn tay cầm sổ về, lật tới trang trống đằng sau viết lên.
Ngu Duy Sanh kiên nhẫn chờ đợi.
Sầm Tinh viết rất nhanh. Lần này cậu không viết xong là giơ thẳng sổ lên như vừa rồi nữa, mà gấp hẳn sổ lại nhét vào ngực Ngu Duy Sanh.
Ngay khi Ngu Duy Sanh giở ra xem, cậu nhảy xuống khỏi sofa nhanh chân chạy về phòng của mình, còn đóng luôn cửa lại.
Ngu Duy Sanh cau mày tìm mãi một hồi mới tìm được chữ Sầm Tinh vừa viết.
— Anh thật sự rất là tốt á. Cảm ơn anh, chúc anh ngủ ngon ạ.
Anh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về cánh cửa phòng đóng chặt.
Giao tiếp với một bé câm không biết đang nghĩ gì trong đầu không phải chuyện mệt thường đâu. Ngu Duy Sanh do dự đã đời mới đứng dậy đi tới gõ cửa phòng Sầm Tinh.
"Có tiện nói chuyện thêm chút nữa không?" Anh cách một cánh cửa hỏi, "Anh nghĩ nhất định hai chúng ta đã có hiểu lầm gì đó rồi."
Cửa phòng được mở ra rất nhanh. Má Sầm Tinh vẫn còn hồng, mở to đôi mắt lẳng lặng nhìn anh. Ngu Duy Sanh vươn tay, kéo cậu về chỗ hai người vừa ngồi, mở sổ ra rồi chỉ vào hàng chữ kia, gõ gõ mấy lần.
Quá khó tin, nhưng trong nhất thời lại khiến người ta không biết nên đặt câu hỏi từ đâu. Sầm Tinh thấy thế, lại cầm sổ lên viết.
Ngu Duy Sanh cẩn thận đề phòng, sợ cậu lại qua loa lấy lệ rồi co giò bỏ chạy như ban nãy. Cũng may lần này Sầm Tinh viết xong cũng không có bỏ đi, mà thấp tha thấp thỏm giơ sổ lên.
— Em đã làm gì sai ạ?
"Không phải." Ngu Duy Sanh hiếm khi nào thấy bất lực như này, "Anh muốn hỏi là... sao em lại nghĩ chúng ta sẽ kết hôn? Không phải em chuyển trường đến đây để đi học à?"
Sầm Tinh nhíu nhíu mày, cụp mắt im lặng mấy giây rồi lại cúi đầu viết chữ.
— Nhưng rồi sau này chúng ta cũng sẽ cưới nhau mà.
Ngu Duy Sanh kinh ngạc nhìn cậu: "Sao mà chúng ta cưới nhau được?"
Sầm Tinh nghe vậy thì ngẩn người. Cậu hơi hé miệng, nhìn chằm chằm mặt Ngu Duy Sanh một lúc lâu, rồi lại cụp mắt xuống. Lúc cầm bút lên lần nữa hai tay cậu đã khẽ run, chữ viết vốn xinh xắn giờ lại xiêu xiêu vẹo vẹo.
— Em xin lỗi, em không nói được, em là một người câm.
Trong lòng Sầm Tinh vô cùng khổ sở. Quả nhiên, người ưu tú đến thế sao lại coi trọng cậu chứ. Ngu Duy Sanh muốn hủy hôn.
Cái gọi là hôn ước, chẳng qua chỉ là thỏa thuận suông mà thôi, chỉ cần người trong cuộc không tình nguyện thì chẳng có nghĩa lý gì cả.
Ai lại đi thích một kẻ câm không biết nói chứ.
Cậu thấy đau lòng, nước mắt không kiềm nổi nữa liền trào ra. Vì không muốn khóc trước mặt Ngu Duy Sanh, cậu chỉ có thể ngửa đầu lên, cố mở hai mắt thật to, nuốt hết những giọt nước mắt kia vào trong.
Nhưng không được, cho dù không chớp mắt, những giọt nước mắt tích tụ nhanh chóng rơi xuống, chảy dọc trên gương mặt của cậu.
Ngu Duy Sanh thấy thế thì đứng dậy rút lấy hai tờ khăn giấy nhét vào tay cậu.
"Nhất định hai ta đã có hiểu lầm vô cùng nghiêm trọng." Anh thả chậm tốc độ nói, "Em đừng vội, nghe anh nói chút thôi được không?"
"Lúc trước có hôn ước với anh là chị gái Sầm Nguyệt của em đúng không?" Ngu Duy Sanh nói, "Sau đó cô ấy cũng phân hóa thành Alpha, cho nên hôn ước không được tính, có đúng không?"
Sầm Tinh gật đầu.
Ngu Duy Sanh thấy vậy càng thêm khó hiểu. Thông tin hai bên không có sai sót gì, vậy tình huống bây giờ giải thích thế nào đây? Này chắc không phải dịch vụ hậu mãi hư một tặng một của nhà hộ Sầm đâu nhỉ?
"Thế thì liên quan gì đến em?" Ngu Duy Sanh hỏi.
Sầm Tinh thầm nghĩ, nếu không phải như thế thì mới chả liên quan gì đến em í.
Lúc Sầm Nguyệt phân hóa thành Alpha, người lớn hai nhà đều cảm thấy tiếc nuối vì không thể được làm thông gia.
Sầm Tinh ngồi ngay bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện điện thoại. Chú Ngu ưa nói lớn, thiên lý truyền âm, đứng gần là nghe được rõ ràng.
Ông thổn thức một lúc rồi nói tiếp, nếu Tinh Tinh mà lớn chút nữa, tôi sẽ tính hết lên thằng nhỏ.
Cha Sầm Tinh còn chưa kịp mở miệng Sầm Tinh đã tức thì nhảy lên.
Cậu kéo tay cha mình, gật đầu lia lịa, điên cuồng ra hiệu. Cha cậu thấy thế thì cười ha hả, nói vào điện thoại, Tinh Tinh của chúng ta có vẻ rất là bằng lòng đấy.
Ngu Duy Sanh đợi suốt một tiếng mới đợi được câu chuyện của Sầm Tinh.
Sau khi đọc xong anh mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bạn nhỏ không phân rõ được đâu là nói đùa đâu là nói thật. Hai ông già nói giỡn muốn để cậu làm dự bị, chờ cậu phân hóa thành Omega thì lập tức gả cho anh, cậu tin hết. Thế là ngầm thừa nhận mối hôn ước của bọn họ, xem anh là chồng sắp cưới.
"Dù anh có muốn thân càng thêm thân thì cũng sẽ không ở cùng với em đâu." Ngu Duy Sanh dở khóc dở cười, "Anh có một đứa em trai trạc tuổi em mà. Nhìn thế nào cũng thấy hai đưa hợp nhau hơn đúng chứ?"
Sầm Tinh lập tức lắc đầu.
Cậu có ấn tượng về Ngu Văn Lạc. Cậu nhóc đó nhỏ hơn cậu 2 tuổi, lúc trước gặp mặt còn thấp hơn cậu một chút, cực kỳ bướng bỉnh luôn, không khi nào ở yên, vừa béo vừa ngốc. Cậu chẳng thích chút nào.
"Tóm lại," Ngu Duy Sanh nhìn cậu, "Đều là hiểu lầm, bọn họ hẳn là nói chơi thôi, không biết em lại coi là thật, trước giờ cũng chưa từng đề cập với anh. Giữa chúng ta không có hôn ước, sau này cũng không kết hôn, đã hiểu chưa?"
Nước mắt Sầm Tinh lần nữa vỡ đê.
"Tinh Tinh nghe anh nói này," Ngu Duy Sanh kiên nhẫn an ủi cậu, "Không phải lỗi của em đâu, không phải anh không thích em. Anh cảm thấy em rất đáng yêu, có ấn tượng rất rất tốt với em nên mới chủ động mời em đến ở cùng."
Sầm Tinh ngẩng đầu ngay tắp lự.
"Nhưng mà ấy, kiểu thích này như anh trai thích em trai vậy, em có hiểu không?" Ngu Duy Sanh tiếp tục nói, " Hai ta gặp mặt chẳng được mấy lần, không hiểu gì về nhau và, tuổi tác chênh lệch cũng bày ngay ra đó. Đơn giản là em hiểu lầm lời bọn họ nói mới có tình cảm với anh mà thôi. Người em thích rất có thể chỉ là hình tượng mình tưởng tượng ra chứ không phải anh thật sự đâu."
Cái lần gặp mặt trước của hai người, Sầm Tinh mới mười hai tuổi. Đứa trẻ mới tới tuổi dậy thì có một khao khát không giải thích được với người trưởng thành âu cũng là chuyện bình thường thôi. Nếu mà ngược lại thì mới là chuyện biến thái ấy. Ngu Duy Sanh ở phương diện này rất bình thường, cho dù là bây giờ anh vẫn không hề có hứng thú gì mới bạn nhỏ 17 tuổi vừa mới phân hóa cả.
Sầm Tinh khóc tiếp, vừa khóc vừa lắc đầu.
Ngu Duy Sanh thở dài.
Khi còn bé Ngu Văn Lạc cũng thỉnh thoảng khóc nhè. Thằng nhóc đó khóc rất ồn, cứ hu hu hức hức khiến người khác đau cả đầu. Ngu Duy Sanh chẳng thèm dỗ, thậm chí còn hù nhóc thêm. Nhưng Sầm Tinh thì khác, cậu chỉ rơi nước mắt chứ không phát ra chút âm thanh nào cả, vô cùng yên lặng, dáng vẻ cũng đáng thương không chịu nổi.
"Thật ra em trai anh cũng không tệ đâu, trạc tuổi em này, hay là em làm quen với thằng bé thử nhé?" Ngu Duy Sanh trong lúc cấp bách kết uyên ương loạn xạ.
Sầm Tinh hít mạnh mũi một cái, cầm lấy sổ viết: Không cần!
Bạn nhỏ mềm mềm lần đầu tiên dùng tới dấu chấm than, thể hiện rõ thái độ của cậu ấy.
Ngu Duy Sanh vừa định nói thêm gì đó Sầm Tinh đã đột ngột đứng lên. Cậu lật đến trang chúc ngủ ngon, đưa cho Ngu Duy Sanh rồi xoay người bước thật nhanh về phòng.
Anh chỉ muốn làm người tốt thôi mà, chẳng hiểu sao lại biến thành gã đàn ông phụ bạc mất rồi.
Sầm Tinh trốn trên giường khóc không ngừng, trong lòng vô cùng tủi thân.
Trước kia cậu lo Ngu Duy Sanh gặp mình rồi có thấy không thích hay không, chưa từng nghĩ tới cái gọi là hôn ước kia chỉ là nhận định đơn phương của cậu.
Từ trước đến giờ Ngu Duy Sanh chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với cậu.
Nhất định có vấn đề chỗ nào rồi, rõ ràng bọn họ đã chính miệng nói nếu cậu phân hóa thành Omega thì sẽ để cậu và Ngu Duy Sanh ở bên nhau.
Không thể bắt nạt cậu không mở miệng được, không thể kịp thời phản đối, cứ thế gượng gạo coi đó như một lời nói đùa.
*Ý là anh Sanh nghĩ em bé không nói được, không phản đối lời hai ông bô được nên đành coi lời nói đùa thành nói thiệt.
Cậu giơ tay lau nước mắt, ngồi dậy ôm laptop bên cạnh lên.
Lúc mà đau lòng quá thì nên làm chút chuyện gì đó không liên quan để khiến mình bình tĩnh lại. Cậu mở trình duyệt, bắt đầu chọn điện thoại mới cho mình.
Máy móc lướt xem hết giới thiệu các loại kiểu dáng điện thoại, trong lòng vẫn cứ nhớ tới Ngu Duy Sanh.
Cho dù Ngu Duy Sanh nói đúng thì sao chứ, có lẽ cậu thích hình ảnh trong tưởng tượng thật đấy, nhưng Ngu Duy Sanh có gì khác trong tưởng tượng của cậu đâu.
Anh đẹp trai như thế, cử chỉ nhã nhặn phong độ, giọng nói cũng dễ nghe, ngay cả lúc nói lời từ chối cũng dịu dàng đến vậy.
Sầm Tinh thẫn thờ ngồi đơ ra nhìn màn hình máy tính.
Cậu nghĩ, ban nãy Ngu Duy Sanh nói thích cậu lắm đúng không, dù không phải kiểu thích kia.
Sau đó cậu lại nghĩ, Ngu Duy Sanh từ chối cậu là vì anh hoàn toàn không biết gì về hôn ước của hai người cả, chứ không phải là không hài lòng gì với cậu.
Vậy chứng tỏ điều gì?
Sáng hôm sau Ngu Duy Sanh rời giường đúng giờ, sau khi ra khỏi phòng thì thấy vách tường đối diện có dán một tờ giấy.
Giấy cỡ A4, chữ phía trên được viết bằng bút to.
— Anh Ngu, buổi sáng tốt lành ạ. Xin hỏi, em có thể theo đuổi anh không?
*Chương nào em cũng làm một câu giựt gân vầy sao chị với chồng em chịu nổi hã cục cưng ơi????
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT