Chỉ thấy Hạ Hoa cầm cái ghế ngồi, vác đến sát vách tường mà Nhị Khúc Xương đang đứng.
Vì chỗ này là sân thượng nên có xây một bức tường cao ngất ngưởng để đề phòng những trường hợp xấu xảy ra.
Hạ Hoa nhanh chân bước đến trước mặt Nhị Khúc Xương, ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn cậu.
“Nếu cậu đã muốn chết đến thế thì tôi sẽ giúp.”
Dứt lời, cô thẳng tay đẩy cậu xuống sân thượng.
Theo phản ứng tự nhiên, Nhị Khúc Xương lại nắm lấy tay cô lôi xuống lầu chung.
Rất may là bên dưới đã có đệm cứu hộ bày sẵn ở đó nên cả hai đã an toàn.
Lúc này, khoảng cách của cả hai người rất gần nhau, ánh mắt cũng vì thế mà chạm mắt nhau.
Nhị Khúc Xương ôm chặt lấy eo của cô, giọng nói trầm lặng của cậu lại cất lên:
“Tôi thích cậu.”
Nghe câu này của cậu mà cả đoàn phim cũng phải rầm rộ hết cả lên.
Nhìn nam phụ tỏ tình với nữ chính nhưng người rung động không phải nữ chính mà là bọn họ.
Đạo diễn Trần cũng không kìm được mà nói:
“Chắc tôi cảm nắng cậu ta mất rồi.”
Cậu cầm máy phụ bên cạnh bày ra vẻ mặt vô cùng kì thị nhìn đạo diễn, “Ôi trời, điên mất thôi.”
“Nè nè, không cắt à?” Ngân Xuyến mất kiên nhẫn mà thúc dục họ.
Đãng nhẽ sau câu nói của nam phụ là phải cắt luôn, không ngờ bọn họ chỉ lo bàn tán mà quên dừng cảnh quay lại.
Điều này giúp cho Bạc Huyền Sâm có cơ hội tiếp xúc với Ngân Xuyến nhiều hơn.
Cảm giác được chạm vào cô thật thích.
“Cắt, cắt.
Xin lỗi nha, chú tâm xem quá nên quên mất.”
Ngân Xuyến cũng phải bất lực với bọn họ, dù sao thì đây cũng không phải lần đầu trường hợp này xảy ra nên cô cũng không để tâm mấy.
Tuy nhiên, với một người mới vào nghề diễn viên phụ nhi Bạc Huyền Sâm thì trái tim cậu lại đập không ngừng, hai tai cũng đỏ hết lên.
Trong đầu cậu lúc này chỉ có mỗi hình ảnh của Ngân Xuyến, một cô gái xinh đẹp và thoang thoảng mùi hoa hồng quyến rũ.
“Đi thôi, hôm nay quay xong rồi, cậu còn đứng đấy làm gì?” Ngân Xuyến lớn tiếng thúc dục cậu.
Bạc Huyền Sâm nhìn thiếu phu nhân trước mặt, cậu cảm thấy đầu óc của mình chắc có vấn đề rồi nên mới có cảm xúc với quân cờ này.
Mục đích của cậu đến căn nhà này chỉ có một, đó chính là báo thù và lật đổ nhà họ Hạ chứ không phải yêu đương vẩn vơ.
Cậu hít thở thật sâu, lấy lại tinh thần làm việc của mình, nghiêm túc hộ tống thiếu phu nhân đến công ty của Hạ Bán Tử.
Tại công ty, Hạ Bán Tử vẫn đang miệt mài làm việc trong văn phòng riêng của bản thân.
Dù công việc rất bận rộn nhưng anh vẫn không quên gọi điện hỏi thăm người tình nhỏ bé của mình.
“Em ăn trưa chưa? Anh có trái cây em thích nhất này.
Khi nào nghỉ trưa thì anh đến đón em đi ăn.”
Bên phía đầu dây kia liền trả lời: “Không cần đâu, em đến luôn rồi này, đang đứng trước cửa phòng anh đó.”
Nghe vậy, Hạ Bán Tử liền ra mở ngay.
Trước mặt anh là Đồng Khả với nụ cười tươi tắn nhìn anh, “Anh nhanh quá ha.”
Hạ Bán Tử vui vẻ mời cậu ta vào trong ngồi.
Vừa vào trong, Đông Khả đã vòng tay qua cổ của Hạ Bán Tử rồi đặt một nụ hôn nồng cháy lên môi của anh, Hạ Bán Tử cũng không từ chối mà còn cuồng liệt, khao khát cậu ta hơn.
Bàn tay anh ta luồn vào trong chiếc áo thun rộng của Đông Khả.
“Đừng làm ở đây, em đến để ăn trưa mà.” Cậu ta ngại ngùng đẩy anh ta.
“Được, nghe theo em hết.”
Hạ Bán Tử ngoan ngoãn buông cậu ra, còn không quên đặt một nụ hôn lên trán Đồng Khả.
Hai người cùng nhau ngồi xuống chiếc ghế sofa, anh lấy từ dưới bàn lên một hộp trái cây tươi mới với màu trắng tinh khiết.
Nhìn thấy nó, khuôn mặt Đồng Khả thoáng chốc đượm buồn.
Cậu biết rõ tính của Hạ Bán Tử là sẽ không bao giờ chuẩn bị đồ tráng miệng bằng hộp như thế này, cộng thêm một điểm nữa là cậu thấy trên một quả táo có khắc tên của Ngân Xuyến.
Trong tâm cậu đã đoán chắc mấy loại trái cây này là do người vợ trên danh nghĩa của anh làm, cậu chỉ là người ăn giúp anh mà thôi.
Hạ Bán Tử thấy sắc thái biểu cảm của người yêu không vui, anh lo lắng hỏi cậu:
“Em sao vậy, em không thích ăn mấy trái cây này nữa hả?”
Đông Khả đáp: “Dạ không phải, đây là do chị Ngân Xuyến chuẩn bị cho anh mà, anh...vẫn nên ăn một mình thì hơn.”
Nói xong, Đồng Khả liền đứng dậy định rời khỏi văn phòng của anh thì bị Hạ Bán Tử ôm chặt lại, không cho phép cậu rời đi.
Anh ân cần vỗ nhẹ vào vai cậu mà an ủi:
“Đừng buồn, đợi hết hạn hợp đồng với nhà họ Ngân, anh sẽ ly hôn với cô ta.”
Khuôn mặt Đồng Khả lúc này không còn vương nỗi sầu muộn như vừa nãy nữa, mà thay vào đó là một nụ cười gian xảo khó tả.
Cậu ta nhếch mép cười như một kẻ chiến thắng thực thụ mà đáp lại anh:
“Vâng, chỉ một năm thôi mà, em có thể đợi được, em sẽ không đi đâu hết.”.