Hạ Bán Tử thản nhiên đáp với giọng nói vô cùng chế giễu: “Đúng vậy, sao hả? Sốc lắm đúng không? Nhưng thật đáng tiếc, cái này là cô tự đâm đầu vào thôi, chia buồn nhé!”
Khuôn mặt Ngân Xuyến không còn chứa đựng một chút niềm hy vọng nào đối với Hạ Bán Tử.
Đôi mắt của cô lúc này chỉ chứa đựng sự thất vọng và kinh hoàng.
Tất cả những gì cô cố gắng làm trong thời gian qua, chỉ là một trò hề trước mắt anh ta và Đồng Khả.
Tâm cô chết lặng, đôi mắt vô hồn, cô nở một nụ cười ngờ nghệch nhìn về phía hắn:
“Ha, còn hơn cả sốc ấy chứ, cơ mà tôi có một câu hỏi, tại sao anh lại tỏ ra tức giận đến như vậy? Không phải anh nên uống rượu ăn mừng cùng với người yêu của anh sao?”
Hạ Bán Tử nghiêng đầu đáp một cách kiêu ngạo: “À, nói dù sao cô vẫn còn đang là vợ của tôi mà, tôi vẫn có quyền trút giận chứ nhỉ?”
Nghe câu trả lời này của hắn ta, Ngân Xuyến ngược lại không tức giận.
Cô từ từ đứng dậy mặc dù đôi chân của cô đang chảy máu không ngừng.
Khuôn mặt Ngân Xuyến trở nên vô cảm, ánh mắt ngạo nghễ mà nhìn anh ta giống như một tên ngốc vậy.
“Anh trả lời sai rồi đồ điên! Tôi thấy rõ được đôi mắt đó của anh là sự thất vọng...và một chút đố kị.”
“Cái gì?” Hắn ta trợn tròn hai mắt nhìn cô.
Ngân Xuyến thong thả bước qua những mảnh vỡ của chai rượu, ngồi lên giường với phong thái như một bà chủ, còn Hạ Bán Tử thì không khác gì một tên say rượu điên rồ, hắn lúc này chỉ biết trơ ra bản mặt vô cùng bất ngờ của mình khi nghe câu nói của cô.
“Tôi chỉ muốn khẳng định lại một điều, anh đã động lòng với tôi rồi đúng chứ?”
Nghe xong câu này của cô, Hạ bán Tử đứng hình, chết lặng trong tích tắc.
Hắn không thể hiểu nổi tại sao và dựa vào cái gì mà cô lại dám khẳng định một cách chắc chắn như thế? Mặc dù anh ta phải thú nhận một điều rằng khi biết cô ngoại tình với một tên vệ sĩ đã khiến cho anh vô cùng tức giận.
Miệng của cô mỗi ngày đều nói yêu anh ta, thích anh ta, vậy mà lại dám ở sau lưng dính dáng với một tên không nhà không cửa, hèn hạ hơn bao giờ hết.
Điều đó chẳng khác nào đang sỉ nhục hắn ta không sánh bằng một tên vệ sĩ sao?
Thế nhưng, xen lẫn với sự tức giận, Hạ Bán Tử lại cảm thấy trái tim mình như bị thắt lại, có gì đó đang đâm vào liên tục và không ngừng nghỉ.
Chẳng lẽ đó là cảm xúc ghen tị của hắn sao? Chính bản thân hắn đã tự chôn vùi cái cảm xúc chết tiệt không nên có đó xuống vực sâu trong tâm trí.
Hắn chỉ để lại sự oán hận và tức giận để trút hết lên người Ngân Xuyến.
Thấy Hạ Bán Tử không nói gì, Ngân Xuyến cười nhếch mép như một kẻ chiến thắng mà nói tiếp:
“Hoá ra tôi đã đoán đúng nhỉ? Anh đã động lòng rồi, thật là hoang đường đúng chứ? Không ngờ một tên đồng tính như anh lại có cảm xúc với tôi đấy.”
“Im miệng, cô đừng có cố diễn trước mặt tôi.
Tôi sẽ không bị cô thao túng tâm lý đâu.” Hạ Bán Tử hét lớn về phía cô.
Ngân Xuyến lúc này chẳng còn biết sợ là gì nữa, đến cả những nỗi đau da thịt cô cũng không còn cảm nhận được bao nhiêu, Ngay lúc này, trong lòng cô chỉ chứa đầy ngọn lửa tức giận và thù hận.
Nếu cuộc hôn nhân này đã đến hồi kết vậy thì cũng chẳng còn gì để cô níu kéo và vun đắp nó nữa.
“Chúng ta ly hôn đi, mỗi người một ngả, như vậy anh sẽ danh chính môn thuận cưới Đồng Khả dưới sự chúc mừng của mọi người.”
Hạ Bản Tử dần ổn định lại tinh thần hoảng loạn và mất kiểm soát vừa nãy của bản thân.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô cười một cách gian xảo, “Cô đừng có mơ, cô nghĩ bước chân vào cái nhà này dễ thì ra cũng dễ như nhau sao? Cô nhầm to rồi.”
Ngân Xuyến nhăn mày, “Anh nói vậy là có ý gì? Không phải trước đây người muốn ly hôn nhất chính là anh sao?”
Hạ Bán Tử chỉnh chu lại chiếc áo sơ mi cùng với cái cà vạt lỏng lẻo của mình một cách cẩn thận đồng thời trả lời cô cho có lệ, “À lúc đó tôi nói để cô khóc lóc quỳ xuống cầu xin tôi thôi, đó cũng là một thú vui đấy chứ nhỉ?”
Chỉ thấy Bán Hạ Tử tiến lại gần cô với đôi chân được đeo một đôi giày da chắc nịch không hề sợ dẫm phải những mảnh sành sắc nhọn ở dưới sàn nhà.
Hắn trực tiếp nắm lấy tóc của Ngân Xuyến, giật mạnh về phía hắn khiến cô phải miễn cưỡng nhìn vào bản mặt đang nở nụ cười mất nhân tính và đáng sợ không khác gì ma quỷ.
“Đợi tôi thâu tóm được công ty của nhà cô, rồi sau đó kí giấy ly hôn cũng chưa muộn đâu.
Lúc đó tôi vừa cưới được Đông Khả, vừa có thêm dãy công ty mới để làm quà sính lễ cho em ấy nữa, không phải hời quá rồi sao?”
“Tên khốn nạn.” Cô không kìm được sự tức giận mà chửi hắn.
Hạ Bán Tử cũng chỉ nghiêng đầu sang một bên, sau đó dứt khoát kéo tóc cô lên khiến cho cơ thể của cô cũng bị lôi theo..