Khả Thy quay mặt ra hướng cửa sổ để né tránh ánh mắt của thầy.
Cô nói lí nhí:
- Dù gì cũng không sống được bao lâu nữa, em nói ra vậy thôi.
Cũng không cần thầy phải chấp nhận hay gì.
Gia Bạch lấy lại bình tĩnh rồi ôn tồn nói:
- Khả Thy nè, thầy cảm ơn tình cảm của em, nhưng em đang là học sinh cuối cấp 3.
Thầy không muốn em suy nghĩ gì ngoài việc ôn thi đại học.
- Không biết còn sống tới lúc thi không mà nghĩ ngợi à.
Nghe đến đây Gia Bạch suýt thì bật cười thành tiếng, thầy kìm nén một chút rồi vội giải thích:
- Trời ạ, thầy có nói là em không sống nữa đâu.
Tối nay, em chỉ cần ăn uống đầy đủ là mai đi học bình thường được rồi.
Chưa kịp phản ứng lại thì bố mẹ của cô đã chạy đến.
Hai người vừa nắn tay nắn chân cô vừa nói:
- Thy! Con có sao không? Thấy ổn chưa? Con còn đau ở đâu không?
Thấy con gái mình vẫn ổn, hai vợ chồng quay sang rối rít cảm ơn Gia Bạch.
- Cảm ơn thầy! Cảm ơn thầy! Nhờ có thầy đưa con bé đến bệnh viện!
- Không có gì ạ! Bác sĩ nói tuổi này dễ bị mệt mỏi, bé nên ăn nhiều trái cây để có sức đề kháng.
Gia Bạch tuy vẫn còn sốc trước lời tỏ tình của học trò nhưng thầy vẫn tỏ ra điềm tĩnh trả lời, trấn an bố mẹ Khả Thy.
Bước ra khỏi phòng bệnh với bao suy nghĩ ngổn ngang trong lòng, thầy Bạch vuốt nhẹ ngực của mình để ổn định lại tâm lý.
--------------------
"Phù, không sao, con bé nó chỉ nói đùa thôi.
Quên đi là được"
--------------------
"Huhu, tưởng sắp ngủm thật nên mình lỡ nói toẹt ra rồi.
Mai làm sao nhìn mặt thầy đây!?"
------------------
Sáng sớm hôm sau, như thường lệ, thầy Bạch bước vào lớp và ngồi xuống bàn giáo viên.
Thầy mở danh sách lớp ra rồi dò một lượt.
- Các em có tên sau đây mang vở lên cho thầy kiểm tra bài tập về nhà.
Triệu Lộ Tư, Hứa Khải, Lý Hiện, Bạch Lộc,...
Thầy ngừng lại một lúc rồi nhìn xuống chỗ của Khả Thy.
Thấy cô đang dùng hai tay để che mặt, thầy gọi thẳng:
- Vương Khả Thy, mang vở lên luôn!
Khả Thy vẫn chưa làm bài tập.
Cô toát mồ hôi hột khi bước lên bục giảng để nộp vở.
Cô lắp bắp:
- T-tối qua em vào viện, chưa có kịp chuẩn bị bài.
- Vậy sao sáng nay không dậy sớm mà làm?
Khả Thy bị cứng họng trước cái lí do hợp lí của Gia Bạch.
Cô biết mình đã bị ghim sau câu chuyện tỏ tình tối hôm qua trong bệnh viện.
Cô nói nhỏ, đủ để cả lớp không ai nghe thấy ngoài thầy Bạch.
- Em xin lỗi vì chưa học bài.
Nhưng mà thầy quên cái vụ tối qua đi được không?
Gia Bạch bật ra một tiếng cười nhỏ rồi dùng tay ra hiệu cho Khả Thy về chỗ ngồi.
Trong tiết học, giọng giảng bài của thầy vẫn đầm ấm, say sưa.
Thầy có liếc nhìn Khả Thy vài lần, nhiều hơn mọi ngày.
Lời nói của cô văng vẳng trong tâm trí.
------------------
"Em biết cái chuyện này nó rất vớ vẩn.
Thầy 25 tuổi và em thì 17, hai ta cách nhau tận 8 tuổi.
Hơi xa nhỉ..."
"Em thích thầy!"
"Không, ý em là kiểu khác.
Thích kiểu khác! Kiểu bạn trai cơ!"
------------------
Như thường lệ, sau khi tan học, thầy Bạch sẽ ở lại trường để soạn bài giảng hoặc xử lí một số giấy tờ còn sót lại.
Cũng đã ngót nghét 5 rưỡi chiều, Gia Bạch mặc áo khoác rồi sửa soạn đi về nhà.
Vừa ra khỏi cổng trường, thầy vô tình nhìn thấy Khả Thy, cô đang ngồi xổm và chơi với một chú mèo bên vệ đường.
Thầy bỗng nhớ về những viên kẹo ngậm mà cô đưa rồi tự mỉm cười lúc nào không hay.
Gia Bạch tỉnh lại sau một cơn gió rung động nhẹ.
Thầy điềm tĩnh bước lại gần.
Tiếng giày da của người lớn cứ nghe cộp cộp trên mặt đường.
- Mèo của em à?
Khả Thy ngẩng mặt lên, nghe thầy hỏi thì lắc đầu, tay cô vẫn đang vuốt ve chú mèo.
- Không ạ.
Mấy hôm nay em cho nó ăn, thế là chiều nào nó cũng đợi em trước cổng trường.
Mà hôm qua em vào bệnh viện nên không gặp nó.
Nên nay nó quấn em dữ lắm.
Khả Thy là một cô bé tốt bụng và yêu động vật nữa.
Cô sẵn sàng giúp đỡ mọi người trong mọi tình huống.
Nghĩ đến tính cách này của cô, Gia Bạch bất giác nói thành lời:
- Dễ thương ghê.
Vừa dứt câu, thầy lại vội vàng sửa lại.
Hơi bối rối nhưng thầy không thể hiện ra bên ngoài.
Giọng nói vẫn trầm tĩnh như bình thường.
- Ý thầy là con mèo này dễ thương.
Gia Bạch tiếp tục nói vài câu với Khả Thy cho qua chuyện rồi đi về nhà.
Không hiểu sao con đường ngày hôm nay lại đẹp đẽ đến lạ.
Nhưng trái ngược với nó, thầy lại cố gắng gạt bỏ đi những suy nghĩ không tự chủ trong đầu mình.
Một cảm giác dày vò xuất hiện.
"Mình không nên có những cảm xúc như thế với học sinh mới đúng".