Chương 98
“Hả? À… tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có chuyện nên muốn bây giờ phải về trước, lát nữa tôi sẽ lại đến đây” Mộc Vân không thể không dừng lại, giải thích một cách ấp a ấp úng.
Quả thật cô nghĩ như vậy, cứ tránh một chút đã, đợi đến khi ông cụ đi rồi cô lại quay lại là được rồi.
Nhưng không biết tại sao mà lần này dì Trần này lại giữ cô lại.
“CôMộcà, ông cụ nhà chúng tôi sắp đến rồi. Lần này cô cứu ông cụ nhà chúng tôi và luôn chăm sóc ông ấy, cô ở lại gặp ông ấy một chút đi.
Ông ấy tốt lắm, tôi tin nếu ông ấy biết chuyện của cô thì chắc chắn sẽ cảm ơn cô.”
Lúc này, người giúp việc giống như biến thành một người hoàn toàn khác, vô cùng nhiệt tình với Mộc Vân.
Trong lòng Mộc Vân cảm thấy nghi ngờ.
Nhưng lúc này cô cũng không còn tâm trí để quan tâm tới người này.
“Không cần đâu, tôi cũng chỉ tiện tay mà thôi, cũng không có gì cả.
Tôi không cần gì cả, tôi đi về trước đây” Mộc Vân đặt cái bát trong tay xuống, chuẩn bị rời đi.
Dì Trần nhìn thấy thế thì đưa tay túm cô lại.
Nhìn thấy dì ấy muốn chặn cô lại, lúc này một bóng dáng nhỏ bé xuất hiện ở trên tầng.
“Mọi người đang làm gì vậy?” Là Diệp Minh Thành. Từ sau khi Mộc Vân nói đến chuyện nhà trẻ, cậu bé đã nhốt mình ở trong phòng cả một buổi trưa, lúc này mới đi ra.
Mộc Vân lập tức nửa vui mừng nửa cẩn thận mà đi về phía đó.
“Minh Thành à, chuyện là như này, đột nhiên dì nhớ dì còn có chút chuyện ở nhà nên quay về trước đã, buổi tối dì lại đến đây. Cháu thấy có được không?”
Diệp Minh Thành không nói lời nào.
Nhưng không ai biết rằng cậu bé không phải là vô tình đi xuống mà là đã nghe thấy chuyện ông nội sắp đến đây ở trên tầng từ lâu rồi, cậu bé cũng nghe thấy mommy hoảng hốt hơn nữa còn ồn ào với người giúp việc đáng ghét này.
Sau đó cậu bé mới đi xuống.
Tại sao mommy lại hoảng hốt và vội vàng quay về như vậy?
Chẳng lẽ… cô đang sợ gặp ông cụ Diệp sao?
Bởi vì năm đó cô lừa dối ông ấy rằng cô đã chết rồi? Hơn nữa cô còn lén lút dẫn theo Mặc Hi và em gái Ninh Dương đi sao?
Diệp Minh Thành vẫn còn lờ mờ liếc nhìn mommy với ánh mắt không hề thay đổi, một lát sau cái miệng nhỏ nhắn vẫn còn mang giọng sữa thốt ra một câu: “Không cho ông ấy vào đây!”
“Hả?”
Cậu bé vừa nói ra câu này không chỉ khiến cho bước chân đang đi ra bên ngoài của Mộc Vân lập tức dừng lại, mà ngay cả dì Trần cũng nhìn về phía cậu bé với vẻ mặt kinh ngạc.
“Cậu chủ nhỏ, cậu… cậu đang nói gì vậy? Cậu nói không được cho ai vào cơ?”
“Ông nội!”
“Ông nội? Hả? Cậu chủ nhỏ à, như vậy sao có thể được? Đó là ông cụ đó, ông ấy muốn đến đây thì sao có thể không cho ông ấy đến được?” Dì Trần lập tức từ chối, kiên quyết không đồng ý với quyết định này của cậu chủ nhỏ.